Lưu Thất nhìn theo tầm mắt của mọi người, phát hiện tại chỗ mình vừa cắt một đao xuống có một vết đỏ nhạt đang ánh lên.
Vết đỏ này tuy không hoàn toàn là điềm báo khả quan, nhưng cái cảm giác nhàn nhạt này lại rất mạnh mẽ.
Ngay lập tức, có người kích động lớn tiếng la lên: “Đánh cược! Đánh cược!"
Tô Lạc cười nhạt, nàng nhướng mày nhìn Hầu Tam, thấy hắn đang muốn lén lút bỏ trốn, nói một câu: “Ây, cái vị vừa nãy đánh cược đâu mất rồi?”
Những người vây lại đây phần lớn đều thích xem náo nhiệt, bọn họ ngày thường đều không thích cách làm người của Hầu Tam, thấy vậy, không khỏi ồn ào theo.
“Hầu Tam, đi đâu vậy, còn chưa đánh cược xong mà.”
“Đúng vậy! Ra đỏ rồi ngươi mới đi, quá trễ rồi.”
“Hòa thượng chạy nhưng miếu không chạy được nha, Hầu Tam, nếu ngươi đi, chúng ta sẽ lấy hết đám đá trong tiệm của ngươi!”
Tiếng cười nhạo có, tiếng chê cười có, tiếng ồn ào góp vui cũng có.
Trong lúc nhất thời, mặt Hầu Tam đỏ lên, mà quần chúng vây xem lại cố ý giữ hắn ở bên trong, khiến hắn không đi đâu được.
Lưu Thất cắt khối tinh thạch màu đỏ kia thật cẩn thận, đôi mắt của hắn lóe lên sự kích động, đôi bàn tay đang cầm nguyên thạch có chút run rẩy.
Tuy đó chính là tinh thạch màu đỏ có giá trị trăm đồng tiền vàng, nhưng hắn vẫn không hề do dự đưa cho Tô Lạc, tha thiết nói: “Cô nương, tinh thạch mau đỏ của ngài, nhất định phải cầm chắc.”
Tô Lạc tùy tiện cầm lấy, nàng còn chưa kịp bỏ vào trong ngực thì đã có người lớn tiếng hỏi: “Cô nương có bán tinh thạch màu đỏ hay không?”
Vừa thấy có người dò hỏi, sợ chậm trễ sẽ không mua được, có người nhanh chóng hỏi theo: “Cô nương, ta ra một trăm đồng vàng, ngươi bán tinh thạch màu đỏ cho ta đi!”
Tinh thạch màu đỏ vô cùng có lợi đối với tu luyện giả dưới cấp ba, nhưng cho dù chỉ là tinh thạch màu đỏ thì số lượng của nó trên đại lục cũng không nhiều lắm.
“Ta ra một trăm mười đồng vàng!”
“Ta ra một trăm hai mươi đồng vàng!”
“Ta ra một trăm năm mươi đồng vàng!”
Tức khắc, giá trị của khối tinh thạch màu đỏ này không ngừng tăng lên.
Tuy rằng tinh thạch màu đỏ trên thương trường có giá là một trăm đồng vàng, nhưng nếu ra giá cao cũng vẫn có người mua, do cung không đủ cầu nên giá cả giao dịch của tinh thạch màu đỏ đều cao hơn một trăm đồng vàng.
Tô Lạc hơi mỉm cười, đang muốn nói chuyện, nhưng nàng còn chưa kịp nói gì thì đã có người lớn tiếng kêu lên: “Công tử nhà chúng ta ra ba trăm đồng vàng! Còn ai dám tranh!”
Tô Lạc nâng mắt nhìn.
Một vị công tử trẻ tuổi mặc áo bào cẩm y tiến tới, chỉ thấy hắn khoảng mười bảy, tám tuổi, một đôi mắt hoa đào ngập nước, gương mặt cực kỳ tuấn mỹ, chỉ là sự kiêu ngạo tỏa quanh hắn khiến nàng vừa nhìn thấy đã có cảm giác khó chịu.
Hạ nhân bên người hắn cũng vậy, vênh váo tự đắc, vênh mặt hất hàm sai khiến, ngạo mạn vô cùng.
Thấy công tử đó đi tới, tất cả mọi người ở đây đều im tiếng không nói, cũng không dám ra giá, có người đã lén lút bỏ trốn.
Lúc này, Lưu Thất cũng nhìn Tô Lạc với ánh mắt lo lắng.
Tô Lạc lại cười như không cười nhìn công tử hoa phục kia, lời ít ý nhiều mà nói: “Thật ngại bổn cô nương không bán khối tinh thạch màu đỏ này.”
“Không bán? Ngươi biết công tử của chúng ta là ai không?” Hạ nhân kia nâng cằm, khinh thường liếc Tô Lạc một cái. Đồ vật mà công tử nhà bọn họ coi trọng chưa bao giờ không lấy được.
Tô Lạc quét mắt nhìn xung quanh, bỗng nhiên nàng cười nhạt: “Thì ra thương trường đá thô tuyên truyền là mua bán tự do toàn là lừa gạt nhỉ? Tình huống thật sự là ép mua ép bán đúng không?”