Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 214: Chọc Ghẹo Ăn Chơi Trác Táng (2)




Trong đôi mắt Tô Lạc hiện lên tia lạnh lẽo
Muốn dùng võ lực bắt nàng thỏa hiệp sao? Thật đúng là xem nàng như phế vật không có chút khả năng đánh trả nào sao?
Tô Lạc vẫn đứng tại chỗ, không hề nhúc nhích, ánh mắt lạnh lùng như băng tuyết, mi mắt nhướng lên như đang đóng băng, lộ ra một luồng khí lạnh.
Nàng cười như không cười, lạnh lùng nhìn cẩm y công tử, tuy rằng cơ thể đã bị linh lực của hắntấn công, nhưng bên ngoài nàng vẫn tỏ vẻ như không có việc gì, bình tĩnh thong dong, dường như không hề bị chút ảnh hưởng nào.
Trên mặt cẩm y công tử chợt léo lên sự kinh ngạc, hắn không ngờ nha đầu thúi này cũng có chút tài mọn, nhưng cũng vì thế mà hắn càng hứng thú với Tô Lạc hơn.
Nhưng mà vào lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo đen xuất hiện từ hư không.
Ánh mắt âm trầm của hắn nhìn về phía cẩm y công tử, vươn lên tay, tức khắc, uy lực áp chế mà cẩm y công tử phóng ra đã hóa thành vô hình, không khí áp lực lại khôi phục như trạng thái ban đầu.
Cẩm y công tử nhìn thấy người đàn ông trung niên áo đen, tức khắc đôi mắt hơi co lại, vẻ mặt có một chút kính sợ.
“Thương trường đá thô tuyệt đối sẽ không ép mua ép bán.” Người áo đen nhìn Tô Lạc, bình tĩnh nói một câu, sau đó quay đầu nhìn phía cẩm y công tử, sắc mặt rất là không vui: “Càng không cho phép dùng võ lực cưỡng ép.”
Hắn còn chưa dứt lời, trên trán cẩm y công tử đã xuất hiện một lớp mồ hôi lạnh hơi mỏng, giống như giờ phút này, hắn đang phải thừa nhận áp lực khó có thể miêu tả, hai chân của hắn giống như bị người đạp thật mạnh, không chịu được phải quỳ xuống đất.
Nhưng hắn gắt gao cắn chặt răng, gắt gao chịu đựng không để mình quỳ xuống, cắn răng chặt đến mức nghe rõ cả tiếng kèn kẹt.
“Vâng.” Cẩm y công tử run rẩy cả người, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, cắn chặt răng nói một chữ.
“Còn không mau cút đi.” Người áo đen nhíu mày, hình như thật sự không vui, nhưng khi vung tay lên thì luồng uy áp đè nặng trên người cẩm y công tử cũng biến mất.
Cẩm y công tử như vừa mới bị người vớt lên từ trong ao, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, mồ hôi tuôn ra như suối.
“Vâng.” Cẩm y công tử yếu ớt dạ một tiếng, nháy mắt kẹp chặt cái đuôi, mang theo một đám nô tài xấu xa không dám quay đầu lại lập tức bỏ chạy.
Cứ chạy như vậy… Cũng không quay đầu lại...
Mọi người nhìn cẩm y công tử chỉ dăm ba câu đã bị đuổi đi, có người kinh ngạc đến ngây người, có người khó hiểu, nhưng người khó có thể tin thì nhiều nhất!
Đúng vậy, tuyệt đối là khó có thể tin.
Vì cái gì?
Rất đơn giản. Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm dạo chơi trong thương trường đá thô của bọn họ, cẩm y công tử kia vốn đã nhiều lần làm ác trong thương trường, nhưng người áo đen chưa bao giờ ra mặt ngăn lại, cũng sẽ không trực tiếp ép hắn chạy.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết thân phận của cẩm y công tử kia, thế gia như vậy không phải ai cũng có thể đắc tội được.
Nhưng hôm nay, người áo đen lại xuất hiện nhanh như vậy, hơn nữa còn không lưu tình chút nào ra tay với cẩm y công tử … Như vậy, là trùng hợp? Hay là cố tình?
Nếu là trùng hợp thì thôi, nếu là cố tình… Tầm mắt của mọi người đều tập trung đến trên người Tô Lạc, nếu là cố tình, thân phận của vị cô nương này chỉ sợ là khá to.
Trong lúc nhất thời, mọi người chỉ ngơ ngẩn nhìn Tô Lạc, đáy lòng muôn vàn suy nghĩ, sắc mặt phức tạp mờ mịt.
Lúc này, thừa dịp mọi người đang ngẩn ngơ, có một người đang muốn chạy.
Tô Lạc hét lớn một tiếng: “Hầu Tam, đứng lại cho bổn cô nương! Bây giờ mới chạy? Đã muộn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.