“Ngươi cũng họ Tô? Ha ha, nói không chừng 500 năm trước chúng ta vẫn là người một nhà đó.” Tô Lạc cười vỗ đầu vai nó: “Tốt, dẫn đường đi, hôm nay vẫn còn sớm, tốt nhất chúng ta nên đi dạo hết thương trường.”
“Đúng rồi, ngươi vừa rồi cũng thấy ta có xung đột với vị cẩm y công tử kia đúng không?” Đi tới đi lui, Tô Lạc bỗng nhiên nhớ tới điều gì, giống như tùy ý dò hỏi Tô Tiểu Nguyên.
“Dạ, tiểu nhân vừa rồi đúng là có thấy được, cũng biết vị cẩm y công tử kia, tiểu thư muốn hỏi thân phận của hắn sao?” Tiểu Nguyên nghiêm túc hỏi.
Quả nhiên đứa nhỏ này không ngu ngốc, nó đã cẩn thận quan sát và sàng lọc khách hàng, không phải cứ lỗ mãng xông lên là hỏi ngay.
“Đúng vậy, nói chút thông tin về hắn đi.” Tô Lạc nhẹ giọng nói.
Nhìn không ra cảm xúc của khách hàng, Tiểu Nguyên nghiêm mặt nói: “Nói ra địa vị của vị cẩm y công tử kia thật sự rất lớn, nghe nói hắn họ Liễu, là nhị công tử nhà Liễu Thừa tướng, tên gọi Liễu Thừa Phong. Tiểu thư sau này cần phải cẩn thận tránh hắn, nghe nói người này lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo.”
Trong mắt nó, công tử nhà Thừa tướng đại nhân cực cao quý, chỉ có thể vây xem mà thôi.
Tô Lạc hơi nhướng mày. Liễu Thừa Phong? Nhị công tử nhà Liễu Thừa Tướng?
Ba chữ Liễu Thừa Tướng này sao lại quen như vậy chứ?
Bỗng nhiên, ý tưởng chợt lóe trong đầu Tô Lạc rốt cuộc cũng rõ ràng.
Liễu Nhược Hoa!
Liễu Nhược Hoa không phải là tam tiểu thư của phủ Thừa Tướng sao? Vậy Liễu Thừa Phong là huynh trưởng của nàng hả?
Ha ha, quả nhiên không phải người một nhà không vào chung một cửa, hai đứa con nhà Liễu Thừa Tướng đều kết thù kết oán với nàng, xem ra, bát tự của nàng và Liễu phủ không hợp nhau.
Nhưng mà nói đến Liễu Nhược Hoa, Tô Lạc bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.
Ngày đó, khi nàng trở lại thiền viện của mình, Tô Vãn dẫn theo cha vội vàng chạy đến, lúc ấy Tô Vãn còn chắc chắn là mình không có ở đó, như vậy, là ai nói cho Tô Vãn biết tin mình chưa trở về?
Hơn nữa, nàng còn nói chắc chắn như vậy, nói mình và Tấn Vương điện hạ cùng đi sơn mạch Lạc Nhật? Còn nói mình và Dao Trì tiên tử có xung đột?
Người này là ai… Quả thực chỉ cần nghĩ một chút thôi cũng biết.
Liễu Nhược Hoa, ngoại trừ nàng, căn bản là không có người khác.
Ha ha, như vậy, chuyện Tô Vãn thỉnh sát thủ nửa đêm tấn công mình, Liễu Nhược Hoa lại tham dự bao nhiêu phần? Xem ra, phải trở về nói chuyện với Tô Vãn đang bị nhốt trong tư viện thưởng hoa ngắm trăng rồi. Nghĩ đến đây, khóe miệng Tô Lạc hơi gợi lên.
Lại nói tiếp, Tô Tiểu Nguyên quả nhiên là hiểu biết nơi này, trải qua mấy con hẻm, rẽ trái rẽ phải, nó đưa Tô Lạc tới một con phố nhỏ cũ xưa.
Hắn chỉ vào một căn tứ hợp viện cũ xưa nói với Tô Lạc: “Tiểu thư, nơi này chính là nhà của lão Trần, Lão Trần là nguồn cung cấp phong phú nhất cho các cửa hàng kín, chủng loại rất quý, đương nhiên, giá cả cũng cao.”
Tô Lạc nhìn chung quanh một vòng.
Nơi này có vẻ có chút hẻo lánh, hơn nữa còn hoang vắng, chung quanh dân cư thưa thớt, có rất ít người đi qua, khá là quạnh quẽ.
Nhưng lại rất giống với mấy cửa hàng che che giấu giấu kia.
Giống như Tô Lạc ở kiếp trước vậy, đồ ngon chính tông không phải ở khu náo nhiệt, mà thường thường lại ở nơi không ai thèm nhìn, người đi du lịch cưỡi ngựa xem hoa nếu không có ai dẫn dắt, thường đều tìm không được.
Khớp xương nho nhỏ của Tô Tiểu Nguyên bắt đầu gõ cửa, rất có quy luật.
Không bao lâu sau, cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra.
Bên cửa lộ ra một gương mặt già như trái cà, mặt đầy nếp gấp, đôi mắt vẩn đục, đầu tóc hoa râm, nhìn qua như đã tám, chín mươi tuổi.