“Bảy khối nguyên thạch kia đã đủ cho ngươi kiếm lời rồi, còn đi theo ta làm gì?” Tô Lạc không vui trừng hắn một cái, hướng ra ngoài hô: “Trần bá bá, Liễu Thừa Phong không tuân thủ quy củ đổ thạch, ngài mau tới quản hắn!”
Liễu Thừa Phong tức giận đến thiếu chút nữa trật cổ. Nha đầu thúi này thật xem Lão Trần là thân thích trong nhà, còn kêu ra xem nữa chứ?
Nhưng Lão Trần xuất quỷ nhập thần lại thật sự xuất hiện, một đôi mắt âm u tĩnh mịch bắn về phía Liễu Thừa Phong, giọng nói lạnh lùng: “Không tuân thủ quy củ, cút.”
Sau đó, trong ánh mắt khó tin của Liễu Thừa Phong, Lão Trần lại yên lặng biến mất.
“…” Liễu Thừa Phong há mồm, gian nan nuốt nước miếng, ánh mắt chậm rãi chuyển qua Tô Lạc. Nha đầu thúi này chẳng lẽ thật sự có quan hệ với Lão Trần?
“Hừ.” Tô Lạc liếc hắn một cái, chọn mấy khối nguyên thạch, sau khi trả vàng thì đem đến máy cắt thạch đến bắt đầu cắt.
Lúc này sắc trời vẫn còn sớm, nhưng lại có vài khách quen đến nhà Lão Trần, không khí náo nhiệt hẳn lên.
Tô Lạc lấy máy cắt từ trong tay tiểu nhị, sau đó cố định đá thô, không tốn nhiều sức lực cũng đã cắt mất một lớp bên ngoài. Bốn phía là một mảnh trắng bóng, căn bản không có dấu hiệu ra tinh thạch.
Sắc mặt Tô Lạc vẫn như lúc ban đầu, không nhanh không chậm cắt.
Ở chỗ Lão Trần, rất ít người sẽ giải thạch ngay tại chỗ, Tô Lạc vừa đem máy cắt ra đã hấp dẫn một đống người, dần dần càng nhiều người bắt đầu vây lại.
Lực chú ý của Liễu Thừa Phong cũng bị Tô Lạc hấp dẫn, không tự chủ được mà đi vào đám người, âm thầm quan sát.
Hắn cảm thấy nha đầu thúi này có vận may tốt cực kỳ, nói không chừng lần này lại có thể giải ra tinh thạch.
Tô Lạc theo khóe mắt nhìn thấy Liễu Thừa Phong, đôi mắt buông xuống, ai cũng không chú ý tới thâm ý dưới đáy mắt nàng.
Tinh thạch dựa da.
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Khối nguyên thạch trong tay Tô Lạc xác thật có ẩn chứa tinh thạch, nhưng lại là tinh thạch kém cỏi nhất - tinh thạch dựa da.
Tinh thạch dựa da, tên như ý nghĩa, nghĩa là nó chỉ có một chút tinh thạch ở bên ngoài, bên trong trống rỗng. Loại tinh thạch này kỳ thật chính là dùng để lừa người.
Lúc trước Tô Lạc vốn dĩ nhìn trúng khối này, nhưng Tiểu Thần Long lại nói bốn chữ tinh thạch dựa da với nàng, lập tức khiến Tô Lạc thay đổi chủ ý. Nếu dùng để bẫy người khác, không bẫy cái tên Liễu Thừa Phong coi tiền như rác này thì bỏ ai?
Cho nên, Tô Lạc lập tức quyết định muốn cắt khối tinh thạch này ra ngay tại chỗ.
Căn cứ theo đường cong mà Tiểu Thần Long cung cấp, Tô Lạc đè lại máy cắt, chậm rãi cắt xuống, một đao, lại một đao.
Nguyên thạch giá trị năm ngàn kim ở trước mặt nàng lại giống như một cục đá bình thường, chỉ thấy đôi tay của nàng vững vàng như bàn thạch, nhanh chóng như gió, động tác xinh đẹp như nước chảy mây trôi, không có một chút run rẩy nào.
Ngón tay tinh tế trắng nõn của Tô Lạc xốc lên tầng da mỏng vừa cắt ra.
Mọi người nhìn theo tầm mắt của nàng, vừa thấy, trong nháy mắt, cơ hồ tất cả mọi người đều hít sâu một hơi.
Trời ạ!
Đây là tình huống gì?
Chắc chắn lá đã ra tinh thạch, nhưng mà, nhưng mà lại ra màu xanh lá!
Vận may của vị cô nương này cũng qua tốt rồi! Tinh thạch màu xanh lá! Đây là tinh thạch quý giá đến mức nào chứ? Đế đô chưa truyền ra tin tức cắt được tinh thạch màu xanh lá đã bao lâu rồi?
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều há to miệng, nhìn Tô Lạc như nhìn quỷ, khó có thể hoàn hồn.