Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 234: Hóa Đá Ngay Tại Chỗ (7)




Cặp mắt Liểu Thừa Phong nhìn Tô Lạc dường như có thể phun ra lửa.
Sao con bé thối tha này lại lợi hại đến như vậy! Nàng vừa mới giải ra một viên màu xanh lá, bây giờ lại là một viên màu xanh lá khác, nàng, nàng, nàng… Ở trước mặt nàng, chẳng lẽ đám tinh thạch này chính là rau cải trắng, tùy tiện nhặt cũng có thể nhặt được sao?
Liễu Thừa Phong lúc này ghen ghét quả thực sắp hộc máu.
Ngay cả Lão Trần luôn luôn hành tung quỷ dị cũng lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở phía sau Tô Lạc, hắn nhìn Tô Lạc, đáy mắt hiện lên ánh sáng phức tạp.
Mặt cắt này cũng không lớn, chính xác là chỉ to bằng bàn tay trẻ con, nhưng ánh sáng màu xanh lá khả quan kia như một làn nước đang dâng lên vậy, linh khí nồng nặc thấm thẳng vào ruột gan.
“Ba vạn kim!” Trong đám người, không biết là ai hô lên.
Người nọ vừa nói vừa liều mạng chạy vào trong, mũ quan trên đầu đã có chút lệch, lúc này mới rốt cuộc chen đến bên người Tô Lạc, hắn không nói hai lời ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát khối nguyên thạch kia.
Đúng vậy, không sai, linh khí như thấm vào ruột gan này không thể làm giả được, chắc chắn là tinh thạch màu xanh lá.
Bây giờ Tô Lạc chỉ mới cắt ra một khối nhỏ như vậy, ai cũng không biết được phần sau là cái gì. Cho nên, vị Lý Mục này ra giá ngay, bởi vì một khi Tô Lạc cắt ra một khối tinh thạch hoàn chỉnh, giá trị của nó căn bản là khó có thể đánh giá.
Nhưng những người ở đây ai cũng không phải là đứa ngốc.
Nếu Lão Lý có thể nhìn ra, sao bọn họ lại không nhìn ra chứ? Huống chi loại tinh thạch màu xanh lá này luôn luôn là hàng hiếm trên đại lục, khả ngộ bất khả cầu, dù có ra giá cũng không có người bán.
“Bốn vạn kim!” Lại có một người liều mạng chen vào, lớn tiếng ra giá.
“Tiểu cô nương, lão phu ra bốn vạn kim, ngươi bán hay không?”
“Bốn vạn bốn trăm kim!” Còn chưa chờ Tô Lạc trả lời, lại có một người ra giá.
“Bốn vạn năm ngàn kim!” Lập tức đã có người cướp ngay.
“Bốn vạn sáu trăm kim!”
“Năm vạn kim!” Lý lão đại đập bàn một cái, hét lớn một tiếng: “Chư vị, nếu có cắt ra được một khối tinh thạch màu xanh lá thì giá thị trường cũng chỉ là năm vạn kim, nếu không cắt ra thì sao, ai cũng không biết bên trong là cái gì, chư vị không nên hành động theo cảm tính.”
Tô Lạc thấy Liễu Thừa Phong kích động đứng ở một bên, khóe miệng cong lên.
Liễu Thừa Phong, ta đang chờ ngươi ra giá nè. Tô Lạc nghĩ như vậy, nàng lại tiếp tục cắt tiếp một đao.
Một đao rơi xuống, mở ra, quả nhiên, vẫn là tinh thạch màu xanh lá.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều kích động, sôi trào, oanh động.
Đúng vậy, chính là tinh thạch màu xanh lá! Tuyệt đối không sai! Nếu hai đao có thể cắt ra tinh thạch màu xanh lá, như vậy đao tiếp theo đương nhiên chắc chắn vẫn còn!
Tô Lạc thấy hai mắt Liễu Thừa Phong toát ra ánh sáng màu đỏ, đôi tay nắm chặt thành quyền, kích động liên tục, trong lòng vui muốn chết.
Tốt, thực tốt, Liễu Thừa Phong, ta không lừa người khác, ta chỉ lừa ngươi, mau tới đây.
Không ra ngoài dự đoán của Tô Lạc, Liễu Thừa Phong nhanh chóng đi tới chỗ Tô Lạc, hắn nhìn tinh thạch màu xanh lá một cái, trực tiếp mở miệng nói: “Tám vạn đồng vàng!”
Vốn tinh thạch màu xanh lá có giá thị trường chỉ là năm vạn kim, nhưng bây giờ Liễu Thừa Phong lại miễn cưỡng tăng đến tám vạn, trong lúc nhất thời khiến mọi người hai mặt nhìn nhau.
Lão Lý nhíu mày, cẩn thận quan sát vết cắt, cắn răng báo giá: “Chín vạn đồng vàng.”
Liễu Thừa Phong ngạo mạn nâng cằm: “Tinh thạch màu xanh lá khả ngộ bất khả cầu, ta Liễu Thừa Phong đại biểu phủ Thừa tướng, ra mười vạn kim!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.