Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 240: Hóa Đá Ngay Tại Chỗ (13)




“Không, ngươi hôm nay mang ta đến gặp Lão Trần, chuyện này đã đủ giá trị mười đồng vàng này rồi.” Tô Lạc cười nói.
Đối với Tô Tiểu Nguyên mà nói, đây là mười đồng vàng, nhưng đối với mình mà nói thì chuyện nhận Tinh Thạch Vương Lão Trần là chuyện tốt vô cùng có lợi. Nếu không có Tô Tiểu Nguyên dẫn đường, nàng sẽ không vào được cửa nhà Lão Trần.
“Nhưng mà…” Tô Tiểu Nguyên vẫn không dám nhận.
Tô Tiểu Nguyên còn chưa kịp từ chối, Tô Lạc đã nghiêm mặt liếc nó một cái: “Yên tâm, sau này còn sẽ có việc cần ngươi đi làm, nhiệm vụ hôm nay của ngươi đã hoàn thành, mau trở về đi.”
Sau này nàng xác thật còn có chuyện phải dùng đến Tô Tiểu Nguyên.
Nói xong, Tô Lạc cũng không quay đầu lại, bỏ đi.
Bởi vì nàng có thể cảm giác đến, có một tầm mắt cực nóng đang nhìn chằm chằm sau lưng nàng.
Quẹo đông quẹo tây, Tô Lạc dừng chân trong một ngõ cụt, xoay người lại, cười nói: “Liễu gia bằng hữu đây là muốn tự mình đưa ta về nhà sao? Bây giờ ta đã đến cửa nhà, muốn vào uống ly trà hay không?”
Tô Lạc vừa dứt lời, trước mặt nàng đột nhiên xuất hiện hai người.
Sắc mặt của hai người kia rất lạnh lùng, trong mắt còn có sát khí, bọn họ từng bước một tới gần Tô Lạc, cuối cùng một phải một trái vây nàng lại ở chính giữa.
“Các ngươi muốn giết ta? Vì cái gì?” Tô Lạc nhướng mày nhìn hai người.
“Ngươi biết quá nhiều.” Một người có vóc dáng cao hừ lạnh.
“Chủ động giao tinh thạch xanh lá ra đây, sẽ cho ngươi toàn thây, nếu không…”
Người lùn hơn lạnh lùng hừ một tiếng.
Hai người kia có khuôn mặt thực bình thường, bỏ vào trong đám người sẽ bị che lấp ngay lập tức, rất khó tìm ra. Nhưng thực lực của bọn họ lại không thấp, đều đã đạt cấp ba.
Tô Lạc lại chỉ là đỉnh cấp hai mà thôi.
Nếu hai người cùng lên, mình căn bản đánh không lại, kế sách duy nhất sử dụng được cũng chỉ là trước tiên giết chết một người, giết xong rồi tính tiếp.
Tô Lạc đã nghĩ xong mưu kế, nàng cười như không cười nhìn tên lùn: “Muốn tinh thạch màu xanh lá sao? Đâu có gì khó! Chụp lấy!”
Lời còn chưa dứt, một viên tinh thạch bay qua không trung, bay về một hướng.
Tô Lạc dùng hết toàn bộ sức lực để ném, cho nên viên tinh thạch kia bay rất xa.
Tô Lạc ném về hướng tên lùn, cho nên tên lùn đổi hướng chạy nhanh về phía sau muốn lấy được viên tinh thạch.
Mà tên cao sao có thể ngồi yên nhìn được? Thân thể của hắn như mị ảnh bắn đến phía trước, đồng thời đuổi theo viên tinh thạch kia.
Nhưng hắn lại xem nhẹ nụ cười quỷ dị của một người.
Ngay khi tên cao chạy qua bên người Tô Lạc thì bỗng nhiên một cái dấu tay rất to giáng xuống từ trên trời, Hư Không Đại Thủ Ấn ổn định vững chắc đập xuống đỉnh đầu của tên cao.
Tên cao không hề đề phòng trong nháy mắt bị đánh trúng đầu, hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, có chút chóng mặt.
Tuy dấu tay không tạo thành thương tổn thực tế, nhưng bất thình lình tập kích vẫn khiến hắn tạm dừng trong nháy mắt.
Vào đúng lúc này, trong tay Tô Lạc đã có thêm một con dao.
Nhân lúc ngươi bệnh, lấy mạng ngươi!
Những lời này luôn luôn là tôn chỉ cao nhất của Tô Lạc.
Ngay khi tên cao đang mơ hồ chếnh choáng thì con dao trong tay Tô Lạc đã lướt qua cổ họng của hắn, trong nháy mắt, một vệt máu đỏ thắm vẩy ra từ cổ họng…
“A…” Tên cao to trơ mắt nhìn máu bắn ra từ trong cổ họng của mình, hắn có chút khó có thể tin giơ tay chạm vào, một cái chạm này khiến hắn như rơi vào hầm băng.
Hắn cảm giác được sinh mạng của mình đang nhanh chóng xói mòn, ngay cả đếm ngược cũng không còn kịp nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.