Tô Lạc không đi ra ngoài từ cửa chính, mà là mở cửa sổ ra, nàng từ cửa sổ bên này nhảy qua sương phòng đối diện cách đó ba mét.
Thân thủ của nàng linh hoạt, động tác nhanh nhẹn, động tác nhảy xuống dưới liền mạch dứt khoát như nước chảy mây trôi.
Đối diện sương phòng có một vị thư sinh đang ở, lúc này đang rung đùi đắc ý đọc thi thư, hoàn toàn không biết có kẻ xông vào trong phòng mình.
Tô Lạc phóng nhẹ bước chân, lặng yên không một tiếng động vòng qua thư sinh, sau đó tự nhiên mở cửa phòng, đi ra ngoài.
Trong toàn bộ quá trình, nàng tự nhiên như đang dạo hậu hoa viên nhà mình.
Tên võ giả canh giữ ở cửa phòng Tô Lạc căn bản không biết Tô Lạc đã rời đi, hắn vẫn ôm kiếm như cũ, vững như bàn thạch mà thủ.
Ước chừng qua mười lăm phút, Liễu Thừa Phong mang theo một đám người chạy tới, một chân đá văng cửa phòng, lại phát hiện người đã biến mất.
Liễu Thừa Phong tức giận đến thiếu chút nữa dậm chân, đánh tên theo dõi Tô Lạc một cái: “Ngu xuẩn! Không phải nói đã theo dõi kỹ càng rồi sao? Người đâu? Người ở nơi nào?”
Trong tay con bé kia có một viên tinh thạch xanh lá! Hơn nữa hôm nay mình còn bị nàng lừa hết lần này đến lần khác, không thể để yên như vậy được, tuyệt đối không thể để nàng ta chạy mất dễ dàng như vậy!
Người theo dõi Tô Lạc gọi là Liễu Tam, là hộ vệ cao cấp của Liễu gia.
Hắn không tin được là phòng rỗng tuếch, mờ mịt nói: “Thiếu gia, nha đầu thúi đó thật sự đã vào căn phòng này, chỉ không ngờ rằng nha đầu này lại gian xảo như vậy, tìm được cách trốn mất!”
Nhưng nha đầu thúi kia rốt cuộc đã trốn đi đâu mất rồi?
“Trốn? Ha hả, nàng cho rằng nàng trốn được sao?” Khóe miệng Liễu Thừa Phong hiện lên nụ cười lạnh lùng, vung bàn tay lên, một tên hạ nhân đã bế một con chó Nhật lông xù mềm mại ra.
Liễu Thừa Phong lấy một cái ống thon dài chứa tóc cho chó xù Nhật ngửi, lại cho chó xù Nhật nuốt một viên đan dược, cuối cùng âm hiểm cười vỗ vỗ đầu nó: “Ngoan, mau giúp thiếu gia ta tìm ra người này! Sau khi tìm ra sẽ có thưởng lớn!”
Tóc đó là do hắn tỉa được của Tô Lạc khi nàng xả tóc ra, bởi vì chỉ tỉa chứ không nhổ tận gốc nên nàng căn bản không phát hiện ra.
Thật ra ngay từ lúc bắt đầu hắn cũng không nghĩ tới việc Tô Lạc sẽ đi mất.
Con chó xù Nhật trước mắt này dù có vạn lượng vàng cũng khó mà mua được. Lợi hại nhất chính là khứu giác của nó rất nhanh nhạy, sau khi ăn Khứu Giác Đan thì khứu giác của chó xù Nhật sẽ phóng đại gấp mười lần. Mà bây giờ Liễu Thừa Phong vì muốn bắt được Tô Lạc, sẵn sàng cho chó xù Nhật ăn đan dược vốn rất khó có được, có thể thấy được quyết tâm đuổi bắt Tô Lạc của hắn lớn đến mức nào.
Sau khi chó xù Nhật ăn Khứu Giác Đan rồi, thân thể nhỏ nhỏ của nó chạy khắp nơi trong phòng không ngừng tìm kiếm.
Sau đó, chỉ thấy thân thể nho nhỏ của nó bắn về phía cửa sổ đối diện.
Nó đã tìm ra được tuyến đường bỏ trốn của Tô Lạc!
“Đuổi theo!” Liễu Thừa Phong nở nụ cười âm hiểm, bàn tay vung lên, một đám người lập tức đi theo phía sau hắn, mênh mông đuổi theo.
Trên đường cái, Tô Lạc đã thuận lợi cắt đuôi được kẻ theo dõi nên cũng ung dung không gấp gáp về ngay Tô phủ, giờ phút này nàng còn đang rất thoải mái dạo đường phố, thưởng thức phố xá sầm uất.
Bỗng nhiên, nàng cảm giác thấy nguy hiểm tới gần, hơn nữa càng ngày càng gần.
Nàng quay đầu lại nhìn, tức khắc cảm thấy không tốt!
Nàng liếc mắt một cái đã thấy Liễu Thừa Phong mang theo một đám người hùng hổ chạy như bay về hướng nàng, mà chạy ở đằng trước là một con chó xù Nhật nho nhỏ.
Tô Lạc vốn thực bình tĩnh, bởi vì lúc này nàng đã trang điểm kỹ càng, cho rằng dù mình có đứng ngay trước mặt thì Liễu Thừa Phong cũng sẽ không nhận ra được.