Nhưng mà!
Đôi mắt con chó xù Nhật kia chỉ chăm chăm nhìn vào mình, chạy như bay về phía mình, như vậy… Rõ ràng là nhận ra mình, trục tiếp chạy về hướng mình!
Trong lòng Tô Lạc bỗng nhiên nhảy dựng!
Tuy rằng không rõ nguyên nhân, nhưng chuyện con chó xù Nhật nhận ra mình là sự thật.
Nếu chỉ có một mình Liễu Thừa Phong thì nàng còn có thể liều được, những rõ ràng hắn đã chuẩn bị rất đầy đủ, mang theo vô số cao thủ bên người, một mình đơn thương độc mã làm sao có thể đấu lại hắn được.
Huống chi, đối với loại tình huống này, làm bất cứ điều gì thì cũng là vô dụng.
Lúc này suy nghĩ nhiều cũng đã vô ích, biện pháp duy nhất chính là chạy!
Chạy thoát khỏi nơi này rồi hẵng nói tiếp!
Lúc này, trong lòng Tô Lạc có ấm ức đến mức nào cũng đành phải gác qua một bên.
Nàng không hiểu vì sao mình đã thay đổi trang phục, cải trang kỹ càng, lại vẫn bị Liễu Thừa Phong đuổi theo. Nghĩ đến đây, hai lần bị theo dõi trước chắc chắn cũng do Liễu Thừa Phong giở trò quỷ.
Tô Lạc âm thầm xiết chặt nắm tay. Người này thật đúng là âm hồn không tan, chờ có cơ hội, nhất định phải xử lý hắn, nếu không sẽ hậu hoạn vô cùng.
Tô Lạc bước đi như bay, thân hình nhanh như tia chớp, Liễu Thừa Phong và đám cao thủ đuổi theo không chịu từ bỏ, càng đuổi càng gần.
Khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng gần…
Phố phường vốn đang đông vui náo nhiệt nay lại xảy ra một màn truy đuổi làm gà bay chó sủa, người ngã ngựa đổ, mọi người đều lo né tránh cho nhanh để không bị liên lụy.
Tô Lạc âm thầm nôn nóng trong lòng.
Không tốt, nếu không thay đổi, sớm hay muộn cũng sẽ bị đuổi tới!
Nếu Liễu Thừa Phong chỉ cần tinh thạch xanh lá kia thôi cũng chẳng sao, nhưng rõ ràng không chỉ có vậy, hắn xem nàng là con dê béo. Nếu lần này bị hắn tóm được, sợ rằng sẽ không có ngày nào được bình yên!
Trong mắt Tô Lạc hiện lên sự hoang mang, bỗng nhiên, nàng nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc xe ngựa đang chạy tới.
Long Lân Mã!
Tô Lạc tức khắc vui mừng trong lòng.
Long Lân Mã đại diện cho cái gì, Tô Lạc là người hiểu rõ nhất so với bất kì ai.
Bây giờ có nên lớn tiếng xin Nam Cung Lưu Vân giúp đỡ hay không?
Không được, như vậy thì tự hạ giá bản thân quá.
Đôi mắt Tô Lạc chợt lóe lên, hạ quyết tâm, trước khi không dùng hết sức thì tuyệt đối không yêu cầu hắn giúp đỡ. Thiếu nợ người nào còn đỡ, nếu thiếu nợ nhân tình của Nam Cung Lưu Vân, hắn muốn thịt mình thì biết phải làm sao?
Trong lúc Tô Lạc suy tính cũng đã có quyết định rồi.
Nàng trốn ở sau vách tường, chờ Long Lân Mã đi qua, nàng lặng yên không một tiếng động ôm lấy vách xe, quay người lẻn vào gầm xe, hai tay bám lấy gầm xe gỗ tử đàn, thân thể nằm song song với gầm xe.
Tên Liễu Thừa Phong đang đuổi theo không bỏ phía sau không ngờ rằng chỉ trong chớp mắt, Tô Lạc đã biến mất không thấy tăm hơi, sắc mặt hắn tức khắc trở nên vô cùng giận dữ.
Một tên hạ nhân lập tức áp sát bên tai Liễu Thừa Phong, nhỏ giọng nói: “Nhị thiếu gia, tiểu nhân vừa rồi nhìn thấy thiếu niên kia trốn lên trên xe ngựa.”
“Còn không biết chạy ra chặn xe ngựa đó lại sao? Muốn chết sao!” Liễu Thừa Phong tức giận đến mức quất một roi lên người hạ nhân.
“Nhưng đó là…”
Hạ nhân nói chưa hết đã bị Liễu Thừa Phong tát cho một cái: “Mặc kệ là xe ngựa của ai, nhất định phải chặn lại cho ta! Nghe hiểu chưa? Mặc kệ, xe ngựa, là của ai!”
Câu cuối cùng, Liễu Thừa Phong gằn từng chữ một.
Tinh thạch xanh lá kia đối với Liễu phủ bọn họ thật sự quá quý, vừa rồi lão gia tử đã truyền lời, nhất định phải lấy cho bằng được tinh thạch xanh lá đó, bất kể là sử dụng biện pháp gì. Cho nên, có lão gia tử chống lưng, Liễu Thừa Phong vô cùng tự tin.