Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 252: Tấn Vương Phủ (3)




Chỉ còn mặc có trung y màu trắng thôi mà, cởi cái gì mà cởi! Tô Lạc táo bạo, hai mắt căm tức nhìn Tấn Vương điện hạ.
Tấn Vương điện hạ hơi nghiêng đầu, khuôn mặt tuấn mỹ vô song không có biểu cảm gì, nhìn nàng từ trên cao xuống: “Ngươi đang phản kháng bổn vương sao, Tô Vân?”
Hắn nói thật chậm rãi, thật bình th, thật nghiêm túc, hoàn toàn là việc nào ra việc đó.
Tô Vân… Nghe cái tên khiến người khác phải đau mề đó, Tô Lạc ai oán.
Tình thế này mạnh hơn bản thân.
Không có cách nào, Tô Lạc đau khổ tiến lên, chuẩn bị cởi luôn trung y của hắn.
Nhưng cái cúc áo thứ nhất của trung y nằm ở hầu kết.
Tô Lạc liếc mắt một cái đã nhìn thấy hầu kết nhô lên của Tấn Vương điện hạ, nhô lên xẹp xuống, gợi cảm cuồng dã, khiến người ta nhịn không được mặt đỏ tim đập.
Tô Lạc phát hiện tay mình đang không ngừng run rẩy.
Nếu là người khác, Tô Lạc đương nhiên sẽ không có phản ứng lớn như vậy, nhưng người này cố tình lại là Nam Cung Lưu Vân.
Đối với Tô Lạc mà nói, hắn là đặc biệt.
Nắm tay xiết chặt lại buông ra, bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của Tô Lạc chậm rãi dao động đến cái cổ tinh tế của hắn.
Tô Lạc theo bản năng hít sâu một hơi, ai ngờ hút quá mạnh quá gấp, khiến cho nàng không nhịn được ho khan.
“Khụ khụ khụ!” Tô Lạc ho rất dữ dội, hơn nửa buổi mới ngừng.
Người hầu tay chân vụng về như thế, nếu là người thường, sớm đã bị kéo đi ra ngoài đánh chết, chỉ là không thể đối xử với Tô Lạc như đối xử với người thường mà thôi. Ánh mắt có chứa hàm ý của Nam Cung Lưu Vân không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Tô Lạc.
Tô Lạc có chút ngượng ngùng ngước mắt, đối diện đôi mắt bình tĩnh như sông ngầm của Tấn Vương điện hạ, chỉ là bên dưới đáy mắt của hắn cũng không bình tĩnh.
“Ngươi sợ bổn vương?” Đáy mắt của Tấn Vương điện hạ tựa hồ hiện lên sắc thái tò mò đẹp đẽ, mắt đen như sao trời không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Tô Lạc.
“Không có! Tuyệt đối không có!” Nàng sao có thể sợ hắn? Nàng Tô Lạc kiếp trước kiếp này cũng chưa sợ bất luận kẻ nào.
“Vậy… vì sao ngươi khẩn trương như vậy? Chẳng lẽ ngươi… thích bổn vương?” Tấn Vương điện hạ tỏ vẻ phiền não, nhìn thẳng nàng, giọng nói dịu dàng lười biếng, dễ nghe vô cùng.
“Khụ khụ khụ!” Tô Lạc bị sặc nước bọt của chính mình rồi: “Ta là nam nhân! Nam nhân ngươi có biết hay không? Chẳng lẽ Tấn Vương điện hạ thích nam hả?”
Trong nháy mắt!
Độ ấm chung quanh hạ xuống đến mức đóng băng!
Ánh mắt thô bạo của Tấn Vương điện hạ hung hăng lướt qua khuôn mặt của Tô Lạc!
Trong nháy mắt, Tô Lạc phảng phất như cảm giác được một thanh kiếm như đâm vào trong tim nàng, đáng sợ cực kỳ!
Bốn phía thực yên tĩnh, hai người đều không nói chuyện.
Tô Lạc giờ phút này hận không thể tát mình một cái! Sao nàng lại…
Bây giờ không phải ở sơn mạch Lạc Nhật, mà là ở Tấn Vương phủ.
Nàng không phải Tô Lạc, mà là tiểu nô tài Tô Vân, ăn nói không suy nghĩ như thế này… Tô Lạc ảo não muốn chết.
Đúng lúc này, Nam Cung Lưu Vân lạnh như băng liếc nàng một cái: “Đây là lần đầu tiên, cũng lần cuối cùng!”
Tấn Vương điện hạ tuy không có nói rõ, nhưng Tô Lạc hiểu rõ ý trong lời nói của hắn, đây là lần cuối cùng cho phép nàng ăn nói không suy nghĩ.
“Đa tạ điện hạ.” Cuối cùng, Tô Lạc vẫn chỉ có thể căng da đầu cúi người.
“Hừ, lời nói việc làm phải giống nhau mới được.” Tấn Vương điện hạ cười lạnh một tiếng.
Tô Lạc bắt đầu cởi bỏ nút thắt trên quần áo của Tấn Vương điện hạ.
Nút thứ nhất…
Nút thứ hai…
Nút thứ ba…
Rốt cuộc, cởi hết toàn bộ.
Tô Lạc nhẹ nhàng thở ra, còn mang theo chút âm thanh, thế nên đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng của Tấn Vương điện hạ lại liếc về phía nàng.
Lúc này trung y của hắn mở ra hai bên, lộ ra da thịt tinh tế như mảnh sứ đẹp tinh xảo, hai điểm trước ngực như ẩn như hiện, tỏa ánh sáng dụ hoặc mê người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.