Tô Lạc bị cảnh đẹp trước mắt làm cho sợ ngây người, nhất thời có chút không hồi thần nổi.
“Hầu hạ bổn vương tắm gội.” Giọng nói của Tấn Vương điện hạ ma mị lười biếng, trong lúc lơ đãng, đáy mắt hắn phiếm quá diễm ý cười như không cười.
Đáng tiếc Tô Lạc bị cảnh đẹp trước mắt làm cho ngây người, không phát hiện nụ cười khẽ bên môi của Tấn Vương điện hạ.
“Hầu hạ bổn vương tắm gội, không nghe được sao?” Đôi mắt đẹp của Tấn Vương điện hạ lộ ra ánh sáng, xoay người đi đến trắc điện.
Tắm gội? Hai chữ này truyền tới trong tai Tô Lạc, lại truyền đến trung khu thần kinh, cuối cùng phản hồi đến ý thức của nàng, tiếp theo trong nháy mắt, Tô Lạc cứng đơ người.
Tắm gội? Hầu hạ hắn tắm gội?
Nam Cung Lưu Vân thằng nhãi này… đang trêu đùa nàng sao? Đang trêu đùa nàng sao? Tô Lạc xiết chặt nắm tay, trong lòng âm thầm chửi thầm.
Lúc này, tuy rằng không thể thừa nhận, nhưng Tô Lạc lại có chút hoài nghi: Chẳng lẽ thằng nhãi này thật sự nhận ra mình?
Có nên trực tiếp phủi tay chạy lấy người hay không? Hoặc là trực tiếp trở mặt?
Trong đầu Tô Lạc, lý trí và cảm xúc đánh nhau sứt đầu mẻ trán, đánh đến mức khó hoà giải, lại khó phân thắng bại.
Ngay khi nàng khó có thể quyết đoán thì Tấn Vương điện hạ bỗng nhiên đứng yên, mắt đẹp quay lại, khí định thần nhàn ngó nàng một cái, đôi môi đỏ thắm gợi lên: “Kết cục của việc phản kháng bổn vương, ngươi có thể tự mình tưởng tượng.”
Uy hiếp! Uy hiếp trắng trợn!
Nếu mình thật sự bị lôi ra ngoài trách tội, đến cuối cùng mình cũng sẽ bị lộ thân phận không phải sao?
Thay vì đến lúc đó khóc lóc thảm thiết cầu xin tha thứ, chi bằng hiện tại nén giận hầu hạ hắn.
Đợi khi tìm được cơ hội… Chờ rời khỏi tầm mắt của Nam Cung rồi, nàng lập tức tìm cơ hội thoát khỏi Tấn Vương phủ, đúng vậy, phải lập tức trốn rất xa.
Tô Lạc âm thầm nắm tay cổ vũ chính mình, nụ cười trên mặt cứng đơ, nịnh nọt chạy theo sau: “Điện hạ nói cái gì chứ, tiểu nhân không dám kháng mệnh, tới hầu hạ ngài đây.”
Tấn Vương điện hạ hơi hơi gật đầu, dường như rất vừa lòng với phản ứng của Tô Lạc.
Trắc điện to như vậy, hơi nước lượn lờ, sương mù mờ mịt.
Tấn Vương điện hạ không mảnh áo che thân, thân mình như ngọc ngâm trong ôn tuyền, bọt nước chảy xuống trên cái lưng trơn bóng như ngọc của hắn, bọt nước tí tách nhỏ giọt trên mặt nước, làm mặt nước gợn sóng.
Da thịt trong nhiệt khí mờ mịt phiếm hồng nhạt, bọt nước muốn rơi lại không rơi, tuy rằng chỉ có một cái lưng, cũng đã khiến người ta hít thở không thông.
Tuy rằng không phải lần đầu tiên thấy, nhưng Tô Lạc vẫn cảm thấy cổ họng có chút khô, nàng hơi hơi nghiêng mặt qua.
Yêu nghiệt nha, yêu nghiệt!
Vốn là yêu nghiệt trên Cửu Trọng Thiên, sao lại chạy xuống nhân gian tai họa người khác chứ? Yêu nghiệt như vậy, người nào có thể ngăn cản được?
“Lại đây.” Khi Tô Lạc còn đang miên man suy nghĩ, Tấn Vương điện hạ đã nghiêng người nhìn nàng, một đôi mắt đẹp như dạ minh châu trong biển sâu, rực rỡ lấp lánh, chăm chú nhìn nàng.
Hai chữ ngắn gọn, lại mang theo cường thế uy nghiêm không thể kháng cự của vương giả.
Tô Lạc âm thầm nhướng mày. Đi thì đi, dù sao người bị xem cũng không phải nàng, lại nói đây là cảnh đẹp thế gian khó gặp, nàng không thưởng thức nhiều một chút chẳng phải là đã phụ ý trời sao?
Tốt nhất là cho nàng cái máy ảnh chụp lại hình hắn, chắc chắn có thể bán được giá cao!
Tô Lạc vừa chửi thầm, vừa đi đến bên người Tấn Vương điện hạ, cung kính ngồi xổm xuống: “Điện hạ ngài có gì dặn dò?”