Một tiếng động vang lên.
Tô Lạc vốn cho rằng mình sẽ ngã mặt mũi bầm dập, lại phát hiện mình đã té ngã vào trong một lòng ngực tinh tế cường tráng, đôi tay kia của Nam Cung vững vàng nâng eo nàng, giúp nàng không ngã quá đau.
Còn cái gì có thể danh chính ngôn thuận hơn cái cách đâm đầu vào lòng này không? Tô Lạc khổ sở, hận không thể đấm mình một cái.
“Nam Cung Lưu Vân, buông tay!” Tô Lạc tức giận trừng mắt, buồn bực nói.
“Ngươi chắc chứ?” Nam Cung Lưu Vân nhìn bộ dáng tức giận của bé con trước mắt, càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu, nhịn không được vươn tay xoa nắn gương mặt đang tức giận kia: “Tiểu nha đầu thật xinh đẹp, sao lại đi làm sai vặt nha? Đáng tiếc, đáng tiếc.”
Nhắc tới cái này, trong lòng Tô Lạc càng tức giận hơn.
“Ngươi đã sớm biết phải không? Vừa rồi vẫn luôn trêu đùa ta đúng không? Nam Cung Lưu Vân ngươi nói thật cho ta!” Tô Lạc bóp cổ hắn, trên mặt rõ ràng là thẹn quá thành giận.
Nam Cung Lưu Vân cười thoải mái, ôm eo thon của nàng kéo về phía mình, Tô Lạc ngồi cả người trên đùi hắn.
“Muốn ta nói cái gì?” Khuôn mặt tuấn mỹ vô song của Nam Cung Lưu Vân tràn đầy nét gian tà: “Lạc nhi ngốc của ta, ngươi thật là quá đáng yêu, những mà kỹ thuật diễn xuất thì… ừm, hơi vụng về một chút.”
Tô Lạc nghẹn một búng máu trong cổ họng, không thể phun ra, khiến nàng khó chịu cực kỳ.
Nàng biết mà!
Tên yêu nghiệt Nam Cung Lưu Vân này sớm đã biết nàng là ai, từ khi nàng chui vào càng xe phía dưới Long Lân Mã là hắn đã biết rồi!
Đúng rồi, Long Lân Mã ghét nhất bị người sống tiếp cận, nàng có thể chui vào xe mà không bị đuổi đi, chẳng phải đã trực tiếp bại lộ thân phận của nàng sao? Người có thể được Long Lân Mã thừa nhận có thể có mấy ai chứ?
Khổ cho nàng vẫn luôn cho rằng mình diễn xuất tốt lắm, diễn đến mức ngay cả liền Nam Cung cũng bị lừa gạt, bây giờ ngẫm lại… Tô Lạc ai oán che mặt… Thật mất mặt!
Nam Cung Lưu Vân vỗ đầu nhỏ của nàng, khóe miệng gợi lên, cười tà: “Tốt tốt, bổn vương cũng không ngại, ngươi để ý cái gì? Yên tâm, bổn vương sẽ không ghét bỏ ngươi, được chưa?”
“Xin ngươi đừng nói nữa.” Tô Lạc khóc không ra nước mắt, xoay người che mặt muốn chạy.
Mất mặt, thật mất mặt!
Nam Cung Lưu Vân cười ôm nàng: “Không sợ, có mất mặt cũng là người của bổn vương.”
“Trêu đùa ta vui lắm có phải không?” Tô Lạc đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, đối diện dung nhan gian tà kia, trong lòng tức khắc giận sôi máu: “Thừa nhận ngươi nhận ra ta sớm chút thì ngươi sẽ chết sao?”
“Nhưng ngươi không cảm thấy chơi vui lắm à?” Nam Cung Lưu Vân cũng đứng lên từ trong ao, thân hình bạch ngọc thon dài hoàn toàn bại lộ trước mặt Tô Lạc.
Tóc đen hỗn độn, bọt nước từng giọt chảy xuôi, hoa anh đào trước ngực nổi bật, vòng eo tinh tế cường tráng, đường cong hoàn mỹ, hai cái chân thon dài thẳng tắp… Thân thể này quả thực là kiệt tác hoàn mỹ nhất của thượng đế, không gì sánh nổi.
Người nam nhân này thật đáng chết, quá gợi cảm nhưng lại mạnh miệng nói: “Ngươi là đồ cặn bã! Là ngươi muốn chơi thì có!” Ta là người bị trêu đó được không hả?
“Được rồi.” Nam Cung Lưu Vân cười cầu xin tha thứ, hai chân thon dài từng bước tới gần Tô Lạc, cuối cùng đứng yên trước mặt nàng, hai tròng mắt sâu thẳm như sao trời chặt chẽ khóa chặt nàng, đôi tay đỡ lấy hai vai gầy của nàng, khóe miệng ma mị gợi lên: “Ngoan Lạc nhi, ngươi nói, muốn trừng phạt bổn vương như thế nào, ngươi mới có thể hả giận?”