Nam Cung Lưu Vân, món nợ này, chúng ta nhất định phải tính cho xong. Tô Lạc cắn răng, mặt lộ vẻ giận dữ.
Hỏi hạ nhân xong, biết Nam Cung Lưu Vân đang ở nhà ăn, Tô Lạc lập tức đi qua.
Nam Cung Lưu Vân nhìn thấy Tô Lạc, khóe miệng tràn đầy tươi cười ma mị, nhẹ nhàng vẫy tay: “Tiểu Lạc mau tới đây, tới sớm không bằng tới đúng lúc, ngươi xem như vừa kịp lúc.”
Tô Lạc đứng yên ở trước mặt hắn, liếc mắt một cái.
Nam Cung Lưu Vân hình như không hề biết Tô Lạc đang tức giận, một mình vui vẻ lôi kéo nàng, ấn nàng ngồi lên ghế, nói với hạ nhân đang cung kính đứng ở một bên: “Tiểu Lạc của bổn vương đã đói bụng, còn không mau đưa đồ ăn lên?”
Nam Cung Lưu Vân nhiệt tình như vậy, Tô Lạc tỏ vẻ không còn gì để nói.
Người đàn ông này thật đúng là kỳ quái, lúc trước ở trong phòng tắm còn trừng mắt với nàng, cuối cùng hai người tan rã trong không vui, hắn còn có vẻ rất buồn bã ảm đảm, bây giờ lại giống như hoàn toàn không có chuyện gì.
Một đám hạ nhân đứng thẳng ở bên cạnh đều nhìn điện hạ nhà bọn họ khó có thể tin, không thể tưởng tượng trong ánh mắt rõ ràng đến như vậy, thế nên không nghe được tiếng Nam Cung Lưu Vân phân phó.
“Còn không mau đi?” Nam Cung Lưu Vân thanh lãnh bình thản, nhưng có một loại uy hiếp đầy uy lực.
Bọn hạ nhân nhìn nhau, sắc mặt sợ hãi, lo lắng hồi hộp chạy nhanh ra lấy đồ ăn.
Cũng khó trách bọn họ sẽ lúng túng như thế, trước giờ, bọn họ ở Tấn Vương phủ phụng dưỡng điện hạ mười mấy năm, chưa bao giờ thấy điện hạ sẽ nhiệt tình với một người như vậy, nhiệt tình gần như ăn nói khép nép.
Hơn nữa, còn là với một nữ nhân.
Tấn Vương phủ trước nay đều là nữ nhân dừng bước, ngay cả công chúa điện hạ đều chỉ dám chờ ở cửa không dám bước vào, nhưng mà… Hiện tại bọn họ lại trơ mắt nhìn một vị cô nương ngồi cùng bàn với điện hạ, hơn nữa điện hạ lại... lại còn đang dỗ nàng!
Đây vẫn là Tấn Vương điện hạ tôn quý như thần tiên trên Cửu Trọng Thiên của bọn họ chứ?
Tô Lạc cũng không biết nàng ở Tấn Vương phủ được phân biệt đối xử, cũng không biết những hạ nhân đó xem nàng như xem thần tiền, nàng chỉ cảm thấy nàng sắp bị Nam Cung Lưu Vân làm cho tức chết rồi.
Tên này bị cái gì vậy? Cứ gắp đồ ăn vào trong chén của nàng là sao?
“Được rồi, được rồi, tự gắp cho mình ăn đi, chén của ta đã sắp thành quả núi rồi.” Tô Lạc không thể không che chở cái chén của mình, tức giận trừng Nam Cung Lưu Vân: “Nam Cung Lưu Vân, ngươi muốn béo chết ta có phải hay không?”
Một đám hạ nhân đứng thẳng ở bên cạnh đều hít một hơi… Vị cô nương này bị khùng đúng không? Dám nói chuyện với điện hạ như vậy?
Bọn họ đồng tình nhắm mắt lại, có thể đoán trước tiếp theo đây trên bàn cơm khẳng định sẽ biến thành địa ngục, máu chảy đầy bàn…
Bởi vì điện hạ tuyệt đối sẽ không để người khác mắng hắn.
Còn nhớ rõ lần trước ở trong hoàng cung, An Hầu Phủ gia tam tiểu thư bởi vì ngưỡng mộ điện hạ, khi điện hạ dùng cơm nói nhiều một chút trước mặt hắn, vị cô nương đáng thương kia trực tiếp bị một chưởng đánh bay, hộc máu ngay tại chỗ, lúc sau ước chừng dưỡng nội thương ba tháng.
Nhưng điều làm cho mọi người mở rộng tầm mắt chính là…
Tấn Vương điện hạ trong mắt bọn họ như địa ngục Tu La lãnh khốc tuyệt tình, hắn… hắn lại cười đến ma mị nhộn nhạo, hơn nữa hắn... hắn còn thuận thế để sát vào cô nương kia, ngón tay tinh tế trắng nõn nâng cái cằm trơn bóng của nàng lên, trong đôi mắt là dịu dàng say lòng người, mị nhãn như tơ nhìn nàng.
Dịu dàng như tơ… Tuy rằng dùng câu này để hình dung điện hạ cứ cảm thấy quái quái, nhưng trên thực tế, không có từ nào càng thích hợp hơn từ này.