Hơn nữa, Tấn Vương điện hạ của bọn họ lại còn dùng giọng điệu dỗ dành, nhẹ nhàng như mưa bụi gió thoảng nói: “Lạc Lạc ngoan nào, ngươi gầy như vậy, phải ăn nhiều một chút mới nhanh lớn được.”
Trời, trời, trời ạ… Toàn bộ đám hạ nhân đều bị chấn động, nhốn nha nhốn nháo.
Đó vẫn là Tấn Vương điện hạ sát phạt quả quyết, giết người như thái rau, nói chuyện không hợp là cắt tay cắt chân người ta đó chứ? Chẳng lẽ điện hạ nhà bọn họ đã bị ai đó nhập vào ư?
Quả thật là quá... quá đáng sợ!
Thế nhưng, người thấy Nam Cung Lưu Vân trước mắt không quen thuộc nhất chính là Tô Lạc.
Bởi vì cho tới nay, ở trước mặt nàng, Nam Cung Lưu Vân vẫn luôn tỏ vẻ bất cần đời, tà mị gian ác. Cho nên, nàng không thể nào thích ứng nổi.
Tô Lạc đẩy ngón tay xương khớp rõ ràng của hắn ra, tức giận nguýt hắn một cái: “Ăn cơm thì ăn cho tử tế, bớt động tay động chân đi, không biết quy củ gì hết.”
Lời vừa nói ra, Nam Cung Lưu Vân còn chưa có phản ứng gì, đám hạ nhân đã bị dọa cho choáng váng.
Bọn họ quả thật khó có thể tưởng tượng nổi, trên đời lại có người tự tìm đường chết như cô nương trước mắt. Nàng lại dám nói lời này với điện hạ sao? Dũng cảm đáng khen, không ai sánh bằng!
Bọn họ đều thấy đồng cảm sâu sắc với cảnh ngộ mà Tô Lạc sắp phải đối mặt.
Nhưng, thế nhưng, một lần nữa bọn họ lại phải ngạc nhiên!
Điện hạ nhà bọn họ lại không hề tức giận. Hắn chẳng những không tức giận, mà còn cất tiếng cười sang sảng, cười đến nỗi bò cả ra đất.
Cười xong rồi, cũng nên thực hiện hình phạt rồi chứ?
Không, không có, điện hạ nhà bọn họ chẳng những không trừng phạt cô nương đó, mà thậm chí hắn còn vui mừng khôn xiết kéo nàng lại, không ngừng sáp đến trước mặt nàng. Cô nương nhà người ta càng kháng cự, hắn lại càng hăng say, quả thật là phong cách của tên háo sắc Đăng Đồ Tử. (1)
Tiêu rồi tiêu rồi! Điện hạ chắc chắn là đã bị người khác nhập vào rồi… Nếu không thì cô nương này đã sớm chết trên mười lần rồi, sao có thể ngồi yên ổn trước bàn ăn dùng bữa như vậy chứ?
Mặc kệ đám hạ nhân có kinh ngạc đến thế nào, có khó tin ra sao, có khó tưởng tượng đến mức nào thì Nam Cung Lưu Vân vẫn ép Tô Lạc ăn hết một chén cơm đầy.
Tô Lạc không biết phải làm sao đành buông chén đũa xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Nam Cung Lưu Vân: “Được rồi, giờ cơm cũng đã ăn rồi, cũng nên để ta hồi phú rồi chứ?”
Nàng ra ngoài đã lâu, nếu như quay về muộn, thật không biết trong phủ sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Tô Thanh và Tô Khê đều như hổ đói nhìn chằm chằm vào sân nhà nàng mà.
Nam Cung Lưu Vân bình tĩnh đặt một tay trên mặt bàn, nghiêng đầu như cười như không liếc xéo nàng: “Tiểu Lạc Lạc, ngươi thật sự muốn quay về?”
“Ngươi có ý gì?” Thần sắc của Tô Lạc căng thẳng.
Ánh mắt bình tĩnh tự nhiên của Nam Cung Lưu Vân nhìn Tô Lạc đến mức lòng nàng hơi run rẩy.
Nam Cung Lưu Vân hơi chau mày, sau đó nhoẻn miệng cười, vẫy tay với Tô Lạc.
Tô Lạc ngờ vực liếc nhìn hắn, nhưng trong lòng không khỏi tò mò, nàng bước chậm tới, đứng trước mặt hắn, rồi cau mày nói: “Có gì thì nói đi, đừng có thậm thà thậm thụt nữa.”
Dám dùng giọng điệu này, thái độ này để nói chuyện với Tấn Vương điện hạ, khắp thiên hạ cũng chỉ có mình Tô Lạc mà thôi.
Chỉ có Tô Lạc không biết thôi.
Nam Cung Lưu Vân không thèm để ý đến thái độ của Tô Lạc, hắn chìa tay kéo Tô Lạc vào trong lòng. Tô Lạc giãy giụa, nhưng hắn vẫn ung dung thốt ra một câu: “Tiểu Lạc Lạc, với trí thông minh của ngươi, chẳng nhẽ chưa từng nghĩ đến tình cảnh hiện tại hay sao?”
“Tình cảnh?” Tô Lạc nhíu mày, không nói gì.
“Ừm, ngươi thử đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà nghĩ xem. Nếu như ngươi là tiểu tử kia của Liễu gia, ừm, sau đó ngươi sẽ làm gì?” Hơi thở nóng bỏng của Nam Cung Lưu Vân phả ra bên đôi tai nhạy cảm của Tô Lạc, khiến cho lòng bàn chân đến tim của Tô Lạc cũng bắt đầu ngứa ngáy.
***
(1): Đăng Đồ Tử vốn là tên của 1 sĩ phu cùng thời với Tống Ngọc (một trong tứ đại mỹ nam của Trung Quốc cổ xưa). Đăng Đồ Tử ám chỉ kẻ háo sắc là do xuất phát từ điển cố xích mích giữa Đăng Đồ Tử và Tống Ngọc.