Bọn họ ở trước mặt Nam Cung Lưu Vân ai ai cũng im bặt như ve sầu mùa đông, đến thở mạnh cũng không dám, run run rẩy rẩy, cứ như là nhìn thấy Diêm Vương vậy.
Tô Lạc cảm thấy buồn bực. Tên Nam Cung Lưu Vân này tuy là hơi bất cần đời, có hơi lưu manh, nhưng sao hạ nhân lại sợ hắn như vậy chứ?
Bách tư bất đắc kỳ giải (1), Tô Lạc vừa đi vừa nghĩ, rất nhanh đã đến phòng ngủ.
Tô Lạc lặng yên không một tiếng động đẩy cửa ra, nhìn vào bên trong.
Lúc này, Nam Cung Lưu Vân đang vắt chéo hai tay để phía sau, đứng yên lặng trước song cửa sổ mở, đôi mắt đen láy ngắm nhìn mấy ngôi sao tàn thưa thớt ở phía chân trời.
Góc nghiêng của hắn hoàn mỹ như một bức tượng thần Hy Lạp cổ được điêu khắc tinh xảo.
Nghe thấy tiếng động, hắn từ từ nghiêng đầu, đôi mắt đen láy mang theo ý cười nhìn về phía Tô Lạc.
Trong nháy mắt, Tô Lạc cảm thấy trái tim mình như lỡ một nhịp, một cảm giác kì lạ chưa từng có trước đây khiến cho lồng ngực nơi gần trái tim nhất của nàng trở nên tê dại, tim bắt đầu đập mạnh, khó mà khống chế được.
“Tới đây.” Nam Cung Lưu Vân tao nhã ngoắc tay với Tô Lạc, trong lúc giơ tay nhấc chân cũng vẫn lộ ra vẻ tôn quý cường thế.
Tô Lạc chỉ nhìn hắn, không nói gì, cũng không di chuyển.
Nam Cung Lưu Vân nhìn nàng pha trò: “Lề mà lề mề, sao thế, sợ rồi?”
Tô Lạc nhíu mày, trừng mắt nhìn hắn: “Sợ cái gì? Sao phải sợ? Ngoại hình của ngươi rất đáng sợ ư?”
Nam Cung Lưu Vân khẽ xoay người, lại trừng mắt nhìn Tô Lạc đã ngã vào lòng hắn, hắn cúi đầu nhìn nàng: “Ừm, Lạc Lạc của bổn vương dũng cảm nhất, sao lại biết sợ chứ?”
Hắn vừa nói, vừa dùng bàn tay thon dài vuốt ve gò má trắng mịn như nước của nàng.
“Nói chuyện thôi, đừng có động tay động chân.” Tô Lạc không vui lườm hắn.
Lông mày của Nam Cung Lưu Vân khẽ nhếch lên, ánh mắt long lanh u ám, gian ác mê hoặc lòng người: “Vừa nói chuyện vừa động tay động chân, cũng không phải trở ngại gì. Tiểu Lạc Lạc, ngươi đang xấu hổ điều gì?”
Tô Lạc chỉ cảm thấy xung quanh đều là mùi hương của riêng mình hắn, không khí hít vào trong phổi đều mang theo mùi hương đó. Mặt nàng hơi ửng hồng, nàng đẩy hắn ra, nghiêm mặt nói: “Nam Cung Lưu Vân, đừng đổi chủ đề! Ta hỏi ngươi, nếu đã ép ta ở lại, vậy đêm nay ta sẽ ngủ ở đâu?”
Trong con ngươi xinh đẹp của Nam Cung Lưu Vân lóe lên sự nghi hoặc, hắn nói chuyện hiển nhiên: “Lạc Lạc ngốc, câu này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là ngủ ở đây rồi.”
Tô Lạc mắc nghẹn trong cổ họng, đôi mắt nheo lại nguy hiểm, nhìn chằm chằm vào Nam Cung Lưu Vân, gằn từng chữ nói: “Ngươi, nói, cái, gì?”
Nam Cung Lưu Vân thành thạo rót hai chén rượu nho màu hổ phách, mắt nhìn xuống, thong thả ung dung lắc lắc.
“Nam Cung Lưu Vân, ngươi nói rõ cho ta!” Tô Lạc có phần tức giận lên tiếng. Nàng do tình thế bắt buộc mà bằng lòng ở lại, nhưng chuyện này không đồng nghĩa với việc nàng sẽ ngủ cùng phòng với hắn!
Nam Cung Lưu Vân nhếch mày, đôi mắt long lanh u ám chăm chú nhìn Tô Lạc, khóe miệng chầm chậm phác họa một ý cười, gian ác làm lay động lòng người, lại cao quý như một vị thần.
“Hừ, không nói rõ ràng hả? Vậy giờ ta sẽ đi.” Tô Lạc thở hổn hển xoay người định đi.
Thế nhưng, nàng vừa mới lướt qua bên người Nam Cung Lưu Vân, cánh tay đã bị hắn kéo lại.
Nam Cung Lưu Vân ngẩng đầu, yết hầu hấp dẫn khẽ cử động, hắn uống một ngụm rượu màu hổ phách.
Lúc uống rượu, ánh mắt u ám mà thâm thúy của hắn vẫn luôn nóng bỏng nhìn chằm chằm vào Tô Lạc, không hề động đậy.
***
(1) Bách tư bất đắc kỳ giải: đại khái ý là tìm khắp trăm lối vẫn không có cách giải quyết.