Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 268: Vương Phủ Kiều Diễm (4)




Ngay lập tức, hai người đối chọi gay gắt, cả hai đều hung ác trừng mắt nhìn đối phương, không ai chịu tỏ ra yếu thế.
“Còn có ai?” Mắt phượng của Nam Cung Lưu Vân hơi híp lại nguy hiểm, trong mắt lộ ra hàn ý có thể khiến tim người ta ngừng đập, con ngươi khát máu nhìn chằm chằm vào Tô Lạc, giống như một con dã thú cường bạo.
Trong lòng Tô Lạc có chút lo lắng, nhưng trên mặt không chịu tỏ ra yếu thế, dũng cảm đón nhận: “Liên quan gì đến ngươi? Ngươi quản được ư?”
Lời này, liền như chọc vào tổ ong vò vẽ!
Hai mắt của Nam Cung Lưu Vân tựa như lưỡi dao sắc bén đã đóng băng ngàn năm, không chút lưu tình bắn về phía Tô Lạc, vô cùng tức giận, gằn từng chữ: “Ngươi nói lại lần nữa đi.”
Tô Lạc có hơi chột dạ, nhưng đã đến lúc này rồi, ai yếu thế thì sẽ là bên thua, cho nên Tô Lạc dũng cảm hất cằm lên, ánh mắt không hề chớp trừng lên nhìn hắn: “Chuyện của ta, không liên quan đến ngươi. Trước đây không có quan hệ gì với người, bây giờ không có, sau này càng không!”
Vẻ mặt rối rắm của Nam Cung Lưu Vân trong nháy mắt bùng nổ tựa như cuồng phong bão tố, trong đáy mắt lóe lên hàn băng khát máu.
Lúc này, ánh trăng trên bầu trời đã ẩn nấu phía sau lớp mây dày, đột nhiên, một tia chớp lóe lên, ngay sau đó, một tiếng sấm ầm ầm vang lên trong đêm khuya tĩnh mịch.
Sắc trời, lúc này đột ngột thay đổi.
Cuồng phong gào thét, mưa như trút nước.
Sấm chớp rền vang, sắc trời lúc sáng lúc tối, chiếu rọi góc nghiêng khuôn mặt tuấn mỹ vô song của Nam Cung Lưu Vân, càng lộ ra sự hung ác nham hiểm lúc này của hắn, sự hung tàn khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Đột nhiên, ngón tay thon dài như ngọc của hắn bóp lấy cổ Tô Lạc!
Một sự hoang mang do bị ngăn trở hô hấp lan tỏa trong lòng Tô Lạc.
Thế nhưng, Tô Lạc không cầu xin tha mạng, nàng quật cường cạy tay hắn ra, dốc hết sức.
Song, chênh lệch cấp bậc rõ ràng như vậy, so sánh thực lực chỉ nhìn là biết, Tô Lạc cấp hai sao lại có thể là đối thủ của cấp bảy?
Huống chi, Nam Cung Lưu Vân lúc này đã sa vào trạng thái nóng nảy thô bạo, hắn thật sự không chịu nhường.
Tô Lạc thế nào cũng không cạy được tay hắn ra, mà trái lại, do sự phản kháng không chịu khuất phục của nàng, năm ngón tay mạnh mẽ đanh thép của Nam Cung Lưu Vân tựa như một chiếc vòng sắt thắt chặt hơn.
Chặt đến nỗi có thể bóp gãy cổ Tô Lạc.
Yết hầu đau như bị lửa đốt, không hít được không khí, cả mặt Tô Lạc đỏ hết lên, nàng đau khổ thở gấp, nhưng không hít được một chút không khí nào, hoàn toàn bị hai bàn tay to lớn của Nam Cung Lưu Vân cản trở.
Ý thức ngày càng mơ hồ...Tô Lạc cảm thấy cả người mình nhẹ bỗng, bay bổng, tựa hồ như linh hồn sắp sửa bay đi.
Đúng lúc ánh mắt của Tô Lạc đang trở nên mơ hồ, đột nhiên, một bóng mờ dày đặc phủ lên người nàng, với một khí thế bá đạo mạnh mẽ không ai địch nổi chiếm lấy đôi môi của nàng, một làn không khí trong lành như tơ như lụa tràn vào phần phổi đang nghẹt thở.
Tô Lạc thần chí không tỉnh táo nắm được nhánh rơm cứu mạng cuối cùng, còn sẽ buông tay sao?
Hắn mạnh mẽ tùy ý lục lọi trong miệng nàng. Nàng say sưa lấy thêm không khí cần thiết để sinh tồn từ miệng hắn.
Nàng mặc kệ cho hắn ta tới lui tự nhiên, dù sao cũng khó mà chống cự lại.
Hai người ôm chặt lấy nhau, lựa chọn những gì mình cần.
Mãi một hồi lâu, rất lâu, bàn tay thon dài đang siết chặt lấy yết hầu của nàng mới tách ra, chỉ là, ánh mắt của hắn vẫn khát máu, tàn nhẫn, băng hàn thấu xương như trước.
“Lạc Lạc ngoan, sau này, không cho phép ngươi bướng bỉnh như vậy nữa.” Nam Cung Lưu Vân chậm rãi vuốt ve làn môi mềm hơi sưng tấy do bị mút thỏa thích, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà mị gian ác, nhưng đáy mắt không hề có ý cười, vẫn lạnh lùng như cũ, đạm mạc như vậy.
Người nam nhân này… thật sự quá đáng sợ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.