Nhưng nàng còn chưa kịp vui vẻ, tay nàng đã bị người đang ngủ mê kia kéo qua. Cho dù là đang chịu đau đớn thống khổ, dù đang ngủ mơ, sức lực của hắn vẫn kinh người như vậy.
Tô Lạc căn bản không kịp phản ứng, cả người ngã vào trong lồng ngực của hắn, nặng nề đè lên người hắn.
Nam Cung Lưu Vân bị nàng đè kêu lên một tiếng, nhưng lại chặt chẽ ôm lấy nàng, xoay người nặng nề ngủ.
Lần này, Nam Cung Lưu Vân chỉ ôm nàng, gắt gao ôm lấy nàng, không có hành động gì khác.
Cánh tay của hắn mạnh mẽ hữu lực, cứng rắn như cây kìm sắt, Tô Lạc vài lần thử gỡ tay hắn ra đều tốn công vô ích, hoàn toàn không có cách nào có thể lay động hắn.
Nam Cung Lưu Vân dường như ngủ rất sâu, hô hấp dài dài đều đặn, chỉ có chân mày vẫn hơi nhíu lại.
Tô Lạc không giãy giụa nữa, nàng nhìn hắn với đôi mắt có chứa nhu tình dịu dàng mà chính nàng thậm chí cũng chưa từng để ý.
Người đàn ông này đang chịu đau đớn như vậy, khó khăn lắm mới ngủ được, sao nàng lại có thể nhẫn tâm đánh thức hắn chứ?
Tô Lạc kéo chăn lên đắp kín người hắn, sau đó tìm một vị trí thoải mái trong vòng tay của hắn, ngẩng đầu nhìn mặt hắn.
Lông mi dài mà dày, cái mũi cao thẳng, môi mỏng, gương mặt tinh xảo như được tinh tế tạc khắc, tuấn mỹ vô cùng.
Chỉ là cho dù hắn đã ngủ rồi, nhưng vẫn ngủ không ngon, chân mày vẫn nhíu lại thành chữ “xuyên", nghĩ đến thực lực cao thâm không ai sánh bằng và thân phận địa vị cao quý không thể với tới của hắn, trái tim của Tô Lạc dấy lên thương tiếc.
Bỗng nhiên, Tô Lạc lóe lên một ý nghĩ.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới, nàng đã quên đi một đồ vật rất quan trọng.
Còn nhớ vì sao lúc trước Tiểu Thần Long bám mãi lấy nàng không buông, bị nàng lừa đi theo nàng hay không? Không sai, là thiên linh thủy.
Nếu như thiên linh thủy có lực hấp dẫn lớn như vậy với Tiểu Thần Long thì đủ chứng minh đây là bảo bối tuyệt đỉnh, chỉ không biết có tác dụng với tình trạng hiện giờ của Nam Cung Lưu Vân hay không.
Chẳng qua, chỉ cần không tệ hơn tình trạng hiện tại là được.
Tô Lạc lấy ra một ly thiên linh thủy từ trong không gian, nàng cẩn thận cầm, sau đó, nàng nhỏ nhẹ gọi: “Nam Cung, tỉnh dậy nào.”
“Ừm.” Nam Cung Lưu Vân ôm chặt nàng, mơ mơ màng màng thấp giọng trả lời một tiếng.
Tô Lạc vô cùng cẩn thận lay hắn: “Nào, dậy uống nước, nói không chừng sẽ thoải mái hơn một chút.”
Nam Cung Lưu Vân nửa mê nửa tỉnh, ngoan ngoãn nghe lời mở miệng ra.
Tô Lạc hết sức cẩn thận cho hắn uống gần nửa ly thiên linh thủy.
Tô Lạc không dám dùng quá nhiều, sợ hắn xảy ra chuyện.
Uống nước xong, Nam Cung Lưu Vân lại nặng nề ngủ, chỉ là hai tay hắn vẫn ôm chặt Tô Lạc không buông.
Tô Lạc nhẹ nhàng dùng ống tay áo chậm rãi lau đi chút nước còn vương trên khóe miệng hắn, cẩn thận quan sát thần sắc của hắn.
Không biết qua bao lâu, chân mày của hắn rốt cuộc cũng giãn ra đôi chút, vẻ mặt dường như không còn đau đớn như trước.
Thấy vậy, Tô Lạc vô cùng vui vẻ, một tay chống cằm, tươi cười rạng rỡ nhìn hắn.
Bên ngoài mưa ngày càng lớn.
Tiếng sấm nổ vang không ngừng.
Ở trong lồng ngực hắn, Tô Lạc nặng nề ngủ lúc nào không hay.
Tô Lạc ngủ một giấc thật sâu, đến khi nàng tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.
Mở mắt ra lẳng lặng nhìn trần nhà, ký ức tối hôm qua như thủy triều ùa về.
Nam Cung khiêu khích, Nam Cung tức giận, Nam Cung đau đớn... từng chuyện từng chuyện ùn ùn kéo về, khiến nàng dần tỉnh táo.
Ký ức cuối cùng chính là hình ảnh chân mày giãn nở trên gương mặt tuấn tú ấy.
Tô Lạc đột ngột ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn lại, trên giường đã không còn thân ảnh của người nam nhân kia.