Tử Hoả lão nhân để lại quyển Đơn Thuốc Vô Danh là tâm huyết nghiên cứu cả đời của lão, nhưng vì lão thực sự quá lợi hại, nên quyển sách này vô cùng thâm ảo, phải là luyện dược sư trung cấp trở lên mới có thể xem hiểu.
Tô Lạc đến cái bậc cửa của luyện dược sư sơ cấp còn chưa thể bước lên. Hiện nàng đã có kho báu, nhưng lại không tìm được chìa khoá, loại cảm giác này vô cùng khó chịu.
Nhưng bây giờ quyển “Luyện dược sư sơ cấp” này vừa lúc có thể giải quyết tình cảnh khó khăn trước mắt của Tô Lạc.
Nhớ tới Nam Cung Lưu Vân đêm qua đau đớn như vậy, Tô Lạc trong lòng liền nảy ra một ý nghĩ... Nếu mình có thể tăng cấp năng lực luyện dược, biết đâu có thể chữa khỏi bệnh cũ cho Nam Cung Lưu Vân.
Nghĩ đến đây, Tô Lạc liền hết sức chăm chú đọc quyển “Luyện dược sư sơ cấp”.
Loại sách tài liệu sơ cấp này chú trọng hệ thống giảng giải và lý luận phân tích, Tô Lạc vốn thông minh, hầu như đã đọc qua thì sẽ ghi nhớ rất nhanh, hơn nữa thái độ nàng rất chuyên tâm, thời gian thấm thoát trôi đi.
Đến khi Tô Lạc xoa xoa đôi mắt nhức mỏi, đứng lên duỗi duỗi người, thì mới phát hiện có một người nam nhân đang đứng ở cửa.
Hôm nay Nam Cung Lưu Vân mặc một bộ áo gấm màu đen, dáng người thon dài, mắt phượng u ám như mực, thâm sâu như hồ nước, toát lên vẻ khí phách cao quý. Đôi môi đỏ thắm trơn nhẵn như hoa bỉ ngạn, quyến rũ mị hoặc.
Hắn lẳng lặng đứng ở cửa, ánh mặt trời toả ánh hào quang quanh thân hắn, tạo thành vầng sáng lấp lánh, mặc dù hắn chỉ im lặng đứng nhìn nàng, nhưng sự kiêu ngạo, cao quý và khí phách trời sinh khiến người khác căn bản không thể bỏ qua sự tồn tại của hắn.
Hắn ôn hòa, vân đạm phong khinh nhìn Tô Lạc, nhưng trong vô hình lại có một cảm giác áp bách. Nhìn đến cặp mắt yêu mị điên đảo chúng sinh kia, Tô Lạc phát hiện tim mình không kiềm được mà nhảy lên.
Yêu nghiệt, đúng là yêu nghiệt!
Vừa xuất hiện trong phủ đã cướp lấy hết ánh sáng xung quanh, dường như tất cả ánh hào quang đều tụ về trên người hắn.
Nam Cung Lưu Vân mặc một bộ áo gấm đen phiêu dật, chậm rãi đến gần Tô Lạc.
Cuối cùng, thân hình cao lớn của hắn ngừng trước mặt nàng, đôi mắt xinh đẹp phủ lên một tầng ánh sáng yêu tà, huyền bí cuốn hút, lẳng lặng ngắm nhìn Tô Lạc, khóe miệng cong lên thành một nụ cười tà: “Nhìn đến ngây ngẩn vậy sao? Nàng thích bổn vương đến vậy cơ à?”
Tô Lạc bỗng nhiên hoàn hồn, tức giận trợn trắng mắt, mắng hắn: “Nói hươu nói vượn cái gì đâu không, ai thích ngươi?”
Tên này nếu không trêu ghẹo nàng thì sẽ chết có phải không? Lần nào cũng dùng chiêu này.
Nam Cung Lưu Vân nhợt nhạt cười, ánh mắt nhìn qua quyển sách trên tay nàng: “Quyển này là “Luyện dược sư sơ cấp”? Phải ha, Lạc nha đầu của chúng ta chính là thiên tài luyện dược sư mà, không tu luyện thì thật là đáng tiếc.”
Nói đến chuyện này, trong lòng Tô Lạc khẽ động, lẳng lặng mà nhìn Nam Cung Lưu Vân, thanh âm thanh lãnh hỏi: “Tối hôm qua ngươi đã xảy ra chuyện gì? Bệnh cũ... rất nghiêm trọng sao?”
Nam Cung Lưu Vân vươn cánh tay dài ôm Tô Lạc vào trong lòng, cúi đầu nhìn nàng: “Tiểu Lạc Lạc của bổn vương đau lòng sao? Có đúng không?”
Tô Lạc quay mặt đi, làu bàu một tiếng: “Ai đau lòng? Chỉ là đêm qua ta không biết, bị ngươi dọa sợ hết hồn. Mà ngươi nói xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi không phải là Tấn Vương sao? Sao lại không thể tìm được luyện dược sư chữa trị cho ngươi?”
Nam Cung Lưu Vân mỉm cười nhìn Tô Lạc, ánh sáng mặt trời chiếu vào mắt hắn, phảng phất như có một tia sáng chuyển động trước mắt, lộng lẫy hoa lệ.
“Nói đi chứ, nhìn cái gì mà nhìn.” Tô Lạc buồn bực đẩy thân hình cứng rắn như tường sắt của hắn.