Nam Cung Lưu Vân cười thành tiếng: “Nha đầu mạnh miệng, còn nói là không quan tâm bổn vương, ngươi cuống lên sẽ nói nhiều như vậy, ngày thường muốn ngươi nói chuyện cùng bổn vương quả thực là còn khó hơn lên trời.”
Tô Lạc cũng ý thức được mình đang nôn nóng lo lắng cho hắn, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ, cố gắng ra vẻ trấn định quay đầu đi, giả vờ như nàng chưa nghe thấy gì.
Nam Cung Lưu Vân thích nhất bộ dáng ngượng ngùng này của nàng, đôi mắt hắn nhìn nàng, khóe miệng hàm chứa ý cười nhàn nhạt. Lạc nha đầu của hắn chính là mạnh mẽ đáng yêu như vậy, thật là khiến người ngày càng yêu thích.
Hai thân ảnh dựa sát vào nhau, lẳng lặng đứng, thời gian dường như dừng lại tại giờ khắc này.
Tư thế ái muội như vậy, như thể giữa bọn họ thật sự có quan hệ nào đó.
Trong lòng Tô Lạc hiện lên một tia hoảng loạn, nàng theo bản năng mà đẩy Nam Cung Lưu Vân ra, tầm mắt dời đến quyển sách “Luyện dược sư sơ cấp", đôi mắt khẽ động, quyết định dời sự chú ý của Nam Cung Lưu Vân.
“Nam Cung Lưu Vân, thương thế của ngươi thật sự không thể chữa khỏi sao?” Tô Lạc thấp giọng hỏi.
Nam Cung Lưu Vân thâm thúy mị hoặc mà nhìn nàng, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Cũng không phải là không thể trị khỏi, chỉ là do mấy tên lang băm đó quá kém cỏi, Tiểu Lạc Lạc nhà chúng ta có phải là đã quyết tâm tìm cách chữa trị bệnh cũ cho bổn vương không?”
“Bớt nói nhảm đi, luyện dược sư cấp độ nào mới có thể chữa khỏi cho ngươi?” Tô Lạc biết hắn xưa nay không đứng đắn, dù là đang nói về bệnh cũ của hắn, vậy mà hắn vẫn có thể cười như không có chuyện gì.
“Cái này... chắc cũng phải có trình độ cỡ cấp tông sư mới được nhỉ?” Nam Cung Lưu Vân có chút không xác định.
“Cấp, cấp tông sư?” Tô Lạc lập tức có cảm giác ngưỡng mộ núi cao, chỉ có thể nhìn không thể với tới.
Luyện dược sư được chia làm luyện dược sư sơ cấp, trung cấp, cao cấp, siêu cấp, cấp đại sư, sau đó mới là cấp tông sư.
Luyện dược sư có cấp bậc nghiêm ngặt, mỗi lần thăng cấp đều vô cùng khó khăn. Hiện tại, trình độ của nàng còn chưa sờ được vào cái bậc cửa của luyện dược sư sơ cấp, nếu muốn lên đến luyện dược sư cấp tông sư... Trời ơi, nàng thà bị sét đánh luôn đi cho rồi.
Nam Cung Lưu Vân hiển nhiên cũng không kỳ vọng nhiều vào Tô Lạc, chỉ là hắn lại quấn lấy Tô Lạc, đổ trách nhiệm lên đầu nàng: “Ừm, luyện dược sư cấp tông sư, Lạc nha đầu của bổn vương phải nỗ lực đó nha, tranh thủ chữa khỏi bệnh cho bổn vương sớm một chút, nếu không, mỗi tháng đều tái phát một lần như vậy, bổn vương sẽ chịu không nổi.”
Tô Lạc thật sự cạn lời: “Tốt nhất ngươi đừng có kỳ vọng vào ta, cả đời ta cũng chưa chắc có thể đạt được thực lực cao như vậy.”
Năm đó, trên toàn bộ đại lục cũng chỉ có một mình Tử Hỏa lão nhân đạt được danh hiệu luyện dược sư cấp tông sư mà thôi. Tuy rằng nàng có được bí kíp truyền thừa của lão, nhưng con đường này có thể đi được bao xa, nàng thật sự không biết.
“Không được, ngươi nhất định phải chữa khỏi cho bổn vương.” Nam Cung Lưu Vân lại bướng bỉnh mà tranh thủ thời cơ ăn vạ với Tô Lạc: “Ngoại trừ ngươi, bổn vương không cho phép người khác trị, ta chờ ngươi, Lạc nha đầu, vì bổn vương, ngươi nhất định phải nỗ lực thăng cấp nha.”
Ở đâu ra lại có người tùy hứng như vậy, xem bệnh chọn bác sĩ không nói, chọn ai không chọn, lại chọn trúng một luyện dược sư vô danh tiểu tốt chưa có cấp độ gì như nàng, khiến nàng có áp lực không nhỏ.
“Không được tùy hứng như vậy!” Tô Lạc tức giận mà trừng hắn. Tên này trước mặt người khác thì cường thế không ai địch nổi, vậy mà trước mặt nàng lại như trẻ con tùy hứng làm loạn, khiến nàng nhiều lần phải câm nín.
Đôi môi đỏ của Nam Cung Lưu Vân khẽ run run, đôi mắt to phủ lên một tầng sương mù mênh mông, ánh mắt ngập nước đáng thương của hắn đang lên án nàng.
Tô Lạc quả thật bị Nam Cung Lưu Vân đánh bại, sao hắn có thể diễn bộ mặt đáng thương chân thật đến như vậy?