Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 277: Luyện Dược Sư Sơ Cấp (2)




"Được, được, được, ta đồng ý với ngươi, cố gắng luyện dược, nhưng ngươi cũng phải đồng ý với ta, nếu sau này có một ngày nào đó ta thật sự lên đến luyện dược sư cấp tông sư, ngươi cũng không được từ chối điều trị.” Tô Lạc bất đắc dĩ ước pháp tam chương với hắn (1).
Nam Cung Lưu Vân chớp chớp mắt, miệng lẩm bẩm một câu: “Bổn vương đi đường vòng sao lại có thể không thành công chứ?”
“Ngươi nói cái gì?” Giọng của hắn quá nhẹ, Tô Lạc không nghe rõ lắm.
“Ngươi vì bổn vương suy nghĩ như vậy, bổn vương rất yên lòng, ngươi yên tâm, bổn vương nhất định cưới ngươi làm vợ, cho ngươi làm Tấn Vương phi.” Nam Cung Lưu Vân hứng thú bừng bừng nói.
Vừa nhắc đến chuyện này, Tô Lạc lại nhớ đến chuyện xưng hô của đám hạ nhân trong phủ. Nếu không phải do tên yêu nghiệt trước mắt này thầm đồng ý, đám hạ nhân đó nào dám xưng hô như vậy với nàng?
“Làm Tấn Vương phi, hừ, ngươi giữ lại đi, cô nương như ta không thiếu.”
“Nhưng bổn vương chỉ muốn ngươi ngồi ở vị trí đó.” Đôi mắt Nam Cung Lưu Vân lộ ra nhu tình nồng đậm, giữ chặt Tô Lạc đang xoay người muốn rời đi, gương mặt mị hoặc chúng sinh toát lên vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có: “Vị trí Tấn Vương phi, trừ ngươi ra, vĩnh viễn sẽ không có ai thay thế được!”
Vậy chứ Dao Trì tiên tử đâu? Tô Lạc gần như buột miệng thốt ra, nhưng cuối cùng kiềm lại được, đành nuốt lại vào trong lòng.
Dao Trì tiên tử... Đây là cái tên cấm kỵ khiến bọn họ vĩnh viễn không có cách nào bình tĩnh đối mặt. Mỗi khi nàng bị cảm động bởi sự cố chấp của hắn, trong đầu nàng liền hiện lên dung nhan tuyệt mĩ vô song, tiên tử siêu phàm thoát tục không dính bụi trần kia.
Đây là cái gai trong lòng nàng, ngày thường không đau không ngứa, nhưng chỉ cần đụng đến, tim sẽ rất đau.
Tô Lạc lẳng lặng chăm chú nhìn Nam Cung Lưu Vân, cuối cùng vẫn quay đầu đi.
Cái tên đó, nàng không định nhắc đến.
Nếu như có một ngày, không cần nàng nói ra, Nam Cung Lưu Vân có thể tự động đứng cạnh nàng, che chở nàng, bảo vệ nàng, thì có lẽ nàng thật sự sẽ giao trái tim mình cho hắn, cùng hắn xây dựng tình cảm, ở dị thế này nắm tay nhau tạo ra một thế giới tươi đẹp của riêng hai người.
Hiện tại, nàng không thể cho hắn bất cứ lời hứa hẹn nào. Bởi vì nàng sợ nàng sẽ lại bị tổn thương, kiếp trước ngu xuẩn một lần là đủ rồi, đời này, nàng cần phải sống cho bản thân mình, sống cho thật tốt!
Nam Cung Lưu Vân vốn thông minh tuyệt đỉnh, sao lại không biết điều Tô Lạc muốn nói lại thôi? Nhưng mà, hắn lúc này lại không thể nói được gì... Hắn yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi thở dài.
Trên mặt Tô Lạc hiện lên một nụ cười thấu hiểu nhưng cô đơn.
Không khí trong phòng lúc này có chút ngưng trọng.
Nam Cung Lưu Vân bỗng nhiên thở dài, bàn tay nặng nề xoa đầu Tô Lạc: “ Lạc nha đầu không phải muốn luyện dược sao? Đi nào, bổn vương dẫn ngươi đến vườn thảo dược xem một chút, có dược liệu phù hợp thì hái về.”
“Vườn thảo dược?” Tô Lạc tò mò nhìn hắn: “Ngươi có cả một vườn thảo dược?”
Nam Cung Lưu Vân chỉ cười cười không cho ý kiến, hết sức tự nhiên nắm tay Tô Lạc dẫn nàng ra ngoài.
Dọc đường đi gặp phải hạ nhân trong phủ, bọn họ từ xa đã thấy Tấn Vương điện hạ đi đến, sớm đã thối lui đến ven đường khom người đứng chờ.
Dù sao những người hầu hạ trong nhà ăn ngày hôm qua cũng không nhiều, cho nên bọn họ hiện tại tận mắt thấy vị điện hạ lạnh lùng như Tu La đang như một đứa nhỏ hứng thú dạt dào mà nắm tay một vị cô nương...
Nhất thời, người thì làm rơi đồ, kẻ thì đi đường không cẩn thận vấp ngã, người thì nhìn đến trẹo cả cổ, tình trạng chung vẫn là bọn họ há to miệng đến mức hàm muốn rơi xuống đất cả rồi.
Tô Lạc có chút ngượng ngùng, muốn rút tay ra, nhưng nhìn thì có vẻ như Nam Cung Lưu Vân nhẹ nhàng nắm tay nàng, thật ra tay hắn cứng rắn như kìm sắt, Tô Lạc gắng sức thế nào cũng không rút tay về được.
***
(1) Ước pháp tam chương: thỏa thuận, ra điều kiện, lập quy ước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.