Cơ bắp nơi gò má Liễu Phách Thiên run rẩy một trận. Tấn Vương điện hạ nói chuyện đàng hoàng sẽ chết sao? Từng câu sắc bén như mũi kiếm đâm vào tâm người khác.
“Điện hạ, khuyên ngài một câu, vẫn nên nhanh chóng giao người và viên tinh thể màu xanh ra đây, bằng không ồn ào đến trước mặt bệ hạ, e là không dễ xem cho lắm.” Liễu Phách Thiên ngồi xuống, âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm Nam Cung Lưu Vân, cậy già lên mặt nói.
Lần này, Nam Cung Lưu Vân đều không để ý đến vị cường giả cấp bảy này, chỉ híp mắt phượng, lạnh nhạt nhìn về phía Liễu Thừa Phong: “Ngươi xác định viên tinh thạch xanh lá kia là của ngươi?”
Đôi mắt Tấn Vương điện hạ sắc bén như đao băng, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nhìn Liễu Thừa Phong, nhưng hắn cảm giác chính mình như bị đặt vào hầm băng, một dòng khí lạnh từ bàn chân nhanh chóng hướng lên trên, lan tràn khắp người, toàn thân cứng đờ dường như không thể động đậy.
Tấn Vương điện hạ nhìn xuống, ánh mắt sáng vô cùng, chỉ bằng một mắt, cơ hồ chỗ hắc ám nhất trong lòng hắn đều bị chiếu sáng, giống như những bí mật đều bị khui ra vậy.
Đôi mắt Tấn Vương điện hạ nhìn chăm chú, đáy lòng Liễu Thừa Phong chột dạ, lặng lẽ quay mặt sang chỗ khác.
“Hừ!” Liễu Phách Thiên hừ lạnh một tiếng, hai tròng mắt ẩn chứa ngọn lửa, bắn về phía Liễu Thừa Phong.
Liễu Thừa Phong bỗng nhiên khôi phục tinh thần lại!
Đúng rồi, ông nội bây giờ đã là cường giả cấp bảy, so với Tấn Vương điện hạ cấp sáu mạnh hơn rất nhiều, bây giờ hắn không cần sợ hãi Tấn Vương điện hạ, hoàn toàn không cần!
Làm tốt tư tưởng của mình xong, Liễu Thừa Phong đột nhiên ngẩng đầu, kiên định nhìn Nam Cung Lưu Vân, thần sắc chính đáng, gằn từng chữ nói: “Đúng, viên tinh thạch xanh lá kia là của ta, là ta ngày đó ở thị trường nguyên liệu mua nguyên thạch của Lão Trần cắt ra.”
“Ai có thể làm chứng?” Một giọng nói trong trẻo từ tấm bình phong truyền đến, định mắt nhìn theo, là một vị thiếu niên mặc áo dài màu xanh.
Thiếu niên này có gương mặt bình thường, hoàn toàn không có gì nổi trội, chìm ngập trong đám người cũng tìm không ra người này, nhưng đôi mắt kia lại lóe lên dáng vẻ khác, như nước lóng lánh sinh động, nhìn thấy đã muốn quên trần tục.
Nam Cung Lưu Vân thấy Tô Lạc cải trang như vậy, lặng lẽ quay mặt đi. Lúc trước hắn đoán Tô Lạc đuổi hắn đi trước là vì muốn cải trang, thật không ngờ hắn đã đoán đúng rồi.
Có điều, với kết quả như vậy, Nam Cung Lưu Vân cũng không vui lắm.
Vì sao ư? Thật ra cũng rất đơn giản. Tô Lạc chọn phương thức này lên sân khấu, nghĩa là nàng không muốn lộ ra thân phận thật sự trước mặt mọi người. Nếu nàng muốn che giấu thân phận thật sự, vậy Nam Cung Lưu Vân không thể quang minh chính đại cầm tay nàng, nói nàng là người của hắn.
Hắn biết nha đầu này thích giả heo ăn thịt hổ, cũng biết lòng nàng đang băn khoăn, cho nên vẫn luôn dung túng, cưng chiều nàng, mặc kệ nàng chọn lựa như thế nào đều ủng hộ nàng.
Có phản ứng hoàn toàn ngược lại với Nam Cung Lưu Vân, Liễu Thừa Phong nhìn thấy Tô Lạc, quả thực vô cùng vui sướng, hắn nhảy ra lớn tiếng kêu: “A, tên đạo tặc vô sỉ nhà ngươi, ngươi còn dám xuất hiện, mau đem viên tinh thạch xanh lá ra đây!”
Tô Lạc cười như không cười liếc Liễu Thừa Phong một cái, khuôn mặt vô tội mơ màng: “Vì sao phải giao viên tinh thạch xanh lá ra cho ngươi, ta nợ ngươi à?”
Liễu Thừa Phong luôn mồm nói viên tinh thạch xanh lá là do hắn đổ thạch mà ra, nhưng trong lòng hắn và Tô Lạc hiểu rất rõ, viên tinh thạch xanh lá là do Tô Lạc đổ thạch được, không có quan hệ gì với Liễu Thừa Phong hắn.
Cho nên khi đôi mắt đen trong suốt của Tô Lạc nhìn chăm chú hắn, hai má Liễu Thừa Phong nóng lên, trong lòng có chút chột dạ.