Liễu Phách Thiên nhìn bộ dáng sợ hãi rụt rè của Liễu Thừa Phong, trong lòng hơi tức giận, tuy hắn cũng nhìn ra Liễu Thừa Phong có chút không đúng, nhưng sự việc đã náo động đến mức này, dù có không đúng cũng phải tiếp tục, cho nên, hắn nặng nề ho khan một tiếng.
Liễu Thừa Phong hồi phục tinh thần, hắn trợn to mắt nhìn Tô Lạc, hừ mạnh một tiếng: “Viên tinh thạch xanh lá là do ta đổ thạch mà ra, rõ ràng ngươi đoạt từ trong tay ta, bây giờ lại muốn giả vờ vô tội, thật là buồn cười.”
Tô Lạc không chút do dự trả lời: “Buồn cười, đáng cười nhất là Liễu Thừa Phong ngươi mới đúng. Viên tinh thạch xanh lá là do ta đổ thạch mới có, không có nửa phần quan hệ với ngươi!”
“Ngươi...” Liễu Thừa Phong bị nghẹn trong ngực, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Tô Lạc.
“Ngươi cái gì? Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng những thứ tốt nhất, thiếu gia nhà họ Liễu ngươi coi trọng nhìn một cái, thì đồ vật đó trên danh nghĩa sẽ trở thành đồ nhà ngươi? Thật xem ông trời là thứ nhất ngươi là thứ hai sao? Thật là cười chết người khác.” Tô Lạc đi thẳng đến bên cạnh Nam Cung Lưu Vân, ngồi xuống, không coi ai ra gì cầm ấm trà, rót cho mình một ly, rồi chậm rãi cầm lên uống.
Lại hoàn toàn coi thường hắn! Liễu Thừa Phong tức giận thiếu chút nữa dậm chân tại chỗ, chỉ tay vào Tô Lạc: “Ngươi, ngươi nói hươu nói vượn gì đó, khối nguyên thạch kia vốn dĩ là của ta, không tin có thể đi hỏi Lão Trần, chính hắn tự tay bán khối nguyên thạch kia cho ta.”
“Ồ, điều này thật ra cũng không sai.” Ai cũng không ngờ sau khi uống ngụm trà xong, Tô Lạc lại thừa nhận lời Liễu Thừa Phong nói.
“Vậy mà ngươi còn dám nói viên tinh thạch xanh lá kia không phải của ta.” Liễu Thừa Phong đắc ý nhướng mày.
“Ha ha ha!” Liễu Phách Thiên bỗng nhiên cười lớn, hắn cười lạnh trừng mắt nhìn Tô Lạc, quanh người tỏa ra uy lực của cường giả cấp bảy, tràn đầy uy hiếp trừng mắt nhìn Tô Lạc: “Thần kinh xú tiểu tử có vấn đề, lúc nãy ngươi mới thừa nhận khối nguyên thạch kia là của Thừa Phong, bây giờ sao lại không thừa nhận? Quả thật đúng là tự mình mâu thuẫn.”
Khi Liễu Phách Thiên tỏa ra uy lực, đôi mắt Nam Cung Lưu Vân bất động, cả người cũng bất động, lại dễ như trở bàn tay chặn áp lực kia lại.
Lúc đó, Tô Lạc cũng cười lớn: “Lão gia tử nhà họ Liễu, thần kinh có vấn đề chính là ông đó. Chẳng lẽ bảo bối tôn tử nhà ông không nói cho ông biết lúc hắn cắt khối nguyên thạch kia ra một nửa thì đòi bán lại cho ta sao?”
Sắc mặt Liễu Phách Thiên lập tức trở nên xanh mét!
Tấn Vương điện hạ xem thường hắn còn chưa tính, bây giờ ngay cả thiếu niên nhỏ bé này cũng dùng thái độ như vậy nói chuyện với hắn. Chẳng lẽ hắn cho rằng mình là cấp bảy sao? Cấp bảy!
Thật ra Liễu Phách Thiên cũng rất buồn bực. Trước đây trong ấn tượng của hắn, cường giả cấp bảy là sự tồn tại mạnh mẽ vô cùng, tồn tại mạnh mẽ bao trùm trên tất cả mọi người, nhưng ở phủ Tấn Vương này, địa vị cấp bảy của hắn liên tục bị móp méo.
Liễu lão gia tử độc khí công tâm, cho nên căn bản không chú ý đến lời nói của Tô Lạc.
Vẫn là Nam Cung Lưu Vân nhìn không vừa mắt, ho khan một tiếng, khuyên Liễu lão gia tử: “Liễu Phách Thiên à, vừa rồi Tô Vân nói ngươi nghe rõ chưa? Phá gia chi tử nhà ngươi tự mình bán nguyên thạch cho Tô Vân, việc này ngươi không thể trách người khác.”