Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 290: Đánh Tới Cửa (7)




Lão gia tử nhà họ Liễu đang muốn nổi giận, nghe vậy, cả người bỗng nhiên giật mình.
Cái gì? Liễu Thừa Phong thế mà lại mang khối nguyên thạch bán cho thiếu niên kia? Chuyện này không có khả năng!
Ánh mắt lão gia tử như tia chớp bắn về phía Liễu Thừa Phong, trong lòng Liễu Thừa Phong cực kỳ thấp thỏm, hắn là người có liên quan, sao lại không rõ chân tướng chứ?
Dưới ánh mắt quái đản bức người của Liễu lão gia tử, thái độ Liễu Thừa Phong cứng lên, hung hăng trừng Tô Lạc: “Ta lúc đó mới cắt được một nửa, nếu không phải con chó con đó chạy đến rải nước tiểu, ta sẽ bán một nửa nguyên thạch cho ngươi sao? Đừng có mơ mộng!”
Tô Lạc không để tâm nói: “Lúc đó là ai mất một nghìn đồng vàng mua nguyên thạch. Rõ ràng cắt được một nửa, bởi vì bị chó con của ta rải nước tiểu, bắt ta dùng một nghìn đồng vàng mua? Liễu Thừa Phong, đừng nói với ta ngươi mắc chứng dễ quên, những chuyện này đều không nhớ.”
Vốn còn có một đoạn đầu đuôi, Nam Cung Lưu Vân nghe vậy, trong lòng cảm thấy buồn cười.
Việc trên đời này một lần là trùng hợp, hai lần thì chưa chắc.
Thú cưng vô duyên vô cớ đi tiểu bậy? Liễu Thừa Phong vốn lừa bịp tống tiền Lạc nha đầu, ngược lại đổi dưa hấu nhặt hạt mè, trên đời này làm gì có việc nào trùng hợp như vậy? Lấy hiểu biết của hắn với Lạc nha đầu, nói việc này không phải do nàng thiết kế hãm hại, hắn nhất định sẽ không tin.
Có điều, nếu đúng như vậy, hắn càng ngày càng thích Lạc nha đầu rồi. Thông minh, phúc hắc, gian xảo, âm hiểm, quả thật giống hắn, trên đời này tìm không ra cô nương nào phù hợp với hắn như nàng.
Trong lòng Nam Cung Lưu Vân suy nghĩ đủ điều, đầu óc lão gia tử nhà họ Liễu lúc này toàn là tức giận.
“Ông nội… Không phải! Không phải như thế!” Liễu Thừa Phong làm gì dám thừa nhận mình muốn lừa gạt đối phương lại khiến đối phương được như ý chứ? Hắn giữ chặt góc áo Liễu Phách Thiên, gần như quỳ xuống: “Ông nội, rõ ràng ngay từ đầu hắn đã có mưu kế. Bằng không, làm sao con chó kia lại chạy đến rải nước tiểu chứ?”
Tính tình Liễu Phách Thiên xưa nay chính là ngạo mạn tự cao tự đại, luôn bất công bênh vực người mình, quả thật đã bất công tới mức không thể thuyết phục nổi.
Chỉ thấy hắn hừ lạnh một tiếng: “Nếu đã như vậy, vậy con chó kia cũng dâng lên. Một ngàn đồng vàng đúng không, Thừa Phong, lấy đồng vàng ra.”
Liễu Thừa Phong thấy thái độ của ông nội, lập tức vững tin, đắc ý lấy từ trong túi ra một cái túi nhỏ ném cho Tô Lạc, rồi giơ tay ra: “Cầm đi, trong này có hơn một ngàn đồng vàng, quá lợi cho ngươi rồi, mau trả viên tinh thạch xanh lá lại cho ta! Còn con chó đáng giận kia, cũng mau giao ra đây.”
Tô Lạc dùng ánh mắt như nhìn tên ngu ngốc mà nhìn Liễu Thừa Phong.
Đầu óc người này có bệnh sao? Trước tiên không nói viên tinh thạch xanh lá trị giá năm mươi ngàn đồng vàng, Tiểu Thần Long lại là báu vật vô giá, bán đi cả Tây Lăng quốc cũng chưa chắc có thể làm cho Thần Long đại thần bớt giận.
Tên Liễu Thừa Phong này chỉ có hơn một ngàn đồng vàng đã muốn viên tinh thạch xanh lá và Tiểu Thần Long hả?
Nên nói hắn có bệnh hay là si tâm vọng tưởng đây?
Khóe miệng Tô Lạc cười lạnh: “Một ngàn đồng vàng? Để làm gì đây? Nhận lỗi trả tiền trà sao?”
“Hừ, khuyên ngươi một câu, không cần quá phận, Tấn Vương điện hạ chưa chắc lúc nào cũng có thể che chở cho ngươi.” Uy hiếp của Liễu Thừa Phong hết sức rõ ràng.
Một tay Nam Cung Lưu Vân khoát lên người Tô Lạc, lạnh nhạt liếc hắn một cái: “Người của bổn vương, ngươi xác định muốn động vào?”
Nếu như hắn muốn động, Nam Cung Lưu Vân tuyệt đối sẽ không để cho hắn động thủ trước, vĩnh viễn làm cho hắn mất đi cơ hội động thủ.
Trong lòng Liễu Thừa Phong lập tức kinh sợ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.