Thật ra hắn nào biết đâu rằng, Tô Lạc là pháp sư không gian, linh khí được che giấu, không phải tuyệt đỉnh cao thủ căn bản không thể nhìn rõ nàng. Lấy thực lực của Liễu Phách Thiên, muốn nhìn ra nàng còn chưa đủ.
“Tốt, làm theo ý của điện hạ.” Nếu tỷ thí ngay lập tức, món lời này không chiếm thì Liễu Phách Thiên cũng cảm thấy phí phạm của trời.
Nhưng ai sẽ tùy thân mang theo năm vạn đồng vàng chứ? Liễu Phách Thiên là người gấp gáp, hắn lấy ra một cái huy chương bằng đồng màu đen từ trong lòng ngực, đưa cho Nam Cung Lưu Vân: “Lấy năm vạn đồng vàng ra quá tốn thời gian, không cần, khối huy chương này còn rất đáng giá, lão phu lấy nó thay cho năm vạn đồng vàng.”
Khối huy chương này là… Nam Cung Lưu Vân nghe vậy, đôi mắt buông xuống, trong sóng mắt nhanh chóng hiện lên ánh sáng, nhưng tốc độ rất nhanh, ai cũng không phát hiện, Liễu Phách Thiên đứng ở đối diện hắn cũng không thể thấy được.
Nguyên nhân chính vì chút sơ sẩy này, Liễu gia lão gia tử trong tương lai không lâu sẽ vì chuyện này mà đấm ngực dậm chân, nôn ra máu dường như hơn nửa năm không xuống được giường.
Lúc này, Liễu gia lão gia tử còn không biết mình sắp xui xẻo, hắn khinh thường liếc xéo Tô Lạc, hoàn toàn không để phế vật này vào mắt.
Liễu Thừa Phong cũng như thế.
Tô Lạc thực ghét bỏ liếc mắt huy chương kia, nhíu mày nói: “Thứ đen tuyền này là gì chứ? Có giá trị năm vạn đồng vàng sao? Có thể so được với tinh thạch xanh lá kia của ta sao?”
Liễu lão gia tử trừng đôi mắt to như chuông đồng, nổi giận nói: “Tiểu tử thúi, nếu ngươi không đánh cuộc, lão tử…”
“Ai.” Nam Cung Lưu Vân thực tốt bụng vỗ bả vai hắn, lấy cái huy chương đó từ trong tay hắn ra, kiên định nắm trong tay, lúc này mới mở miệng nói: “Lão gia tử sao lại cùng đứa nhỏ này chấp nhặt chứ? Trên huy chương này có khắc Liễu gia Linh Vũ Bộ, tuy rằng thế hệ này của Liễu gia không có ai học được, nhưng thật đúng là có giá trị mấy đồng vàng.”
Liễu lão gia tử nghe vậy, mặt già đỏ lên, hừ một tiếng thật mạnh.
Nam Cung Lưu Vân lại cười nói: “Được rồi được rồi, sửa tới sửa lui thật phiền toái, lấy khối huy chương này, đánh cuộc.”
Tô Lạc vốn còn ghét bỏ, nhưng nàng rất ăn ý với Nam Cung Lưu Vân, hai người đồng dạng âm hiểm xảo trá có lời không chiếm là thằng ngu, sao sẽ tự hại mình chứ? Cho nên, vừa thấy Nam Cung Lưu Vân bắt đầu diễn, Tô Lạc đã tỉnh ngộ.
Huy chương đồng này là thứ tốt, ít nhất đối với nàng mà nói, tuyệt đối là thứ tốt.
Cho nên, Tô Lạc giả bộ thực miễn cưỡng: “Được rồi, được rồi, nếu Tấn Vương điện hạ bảo đảm, vậy đánh cuộc khối huy chương đồng này.”
Lúc này, ở trong không gian của Tô Lạc, Tiểu Thần Long hình như đã nghe thấy hương vị bảo vật, hai cái chân trước bám lên vách không gian, đứng thẳng, móng vuốt nhỏ không ngừng vỗ tường, hận không thể lập tức bay ra ngoài.
Bé con mê bảo vật này! Nhưng mà điều này cũng đã chứng minh huy chương đồng kia xác thật là thứ tốt. Nếu là bảo bối, sao có thể trả lại cho Liễu gia chứ? Đương nhiên là phải thuộc về nàng.
Nhưng mà trên mặt, Tô Lạc thực ghét bỏ liếc huy chương đồng một cái, tiện đà nhìn Liễu Thừa Phong ngoắc tay: “Đánh hay không?”
Liễu Thừa Phong không ngờ tiểu tử thúi này có lá gan lớn như vậy, dám ngoắc tay gọi võ giả cấp ba như mình, tức khắc trừng mắt, vén áo choàng lên cột ở trên eo, bày ra tư thế đánh nhau: “Đến đây đi!”
Liễu Thừa Phong sớm đã là võ giả cấp ba.
Tô Lạc hôm nay cũng tấn chức đến cấp ba, nhưng nàng vừa mới lên cấp, còn chưa hoàn toàn củng cố, cho nên trận chiến đấu này kết cục ra sao vẫn chưa rõ.