Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 300: Đánh Tới Cửa (17)




Thấy hắn tức giận đến mức cơ bắp không ngừng run rẩy, Tấn Vương điện hạ thực vô tội hỏi: “Chẳng lẽ bổn vương nói sai?”
Sao lại sai chứ? Đương nhiên là không sai! Tiền đặt cược xác thật là cái này!
Nhưng điều khiến Liễu Phách Thiên nôn ra máu chính là, hắn lúc trước cảm thấy Liễu Thừa Phong trăm phần trăm sẽ thắng, lúc đó mới dùng huy chương làm tiền đặt cọc, trên thực tế, nếu huy chương đồng kia rơi vào tay thiên tài có tư chất, đừng nói năm vạn đồng vàng, chính là năm mươi vạn đồng vàng cũng tuyệt đối là mua sạch không nháy mắt.
Nhưng bây giờ hắn nói sao đây? Nói không đánh cược? Không thể mất mặt như vậy được… Liễu Phách Thiên dường như muốn đập đầu xuống đất.
Hôm nay vốn là muốn đánh tới cửa, cứ nghĩ dù không bắt được đạo tặc kia cũng có thể đòi lại tinh thạch màu xanh lá.
Nhưng ai sẽ đoán được, đường đường cường giả cấp bảy, ở trong phủ Tấn Vương, ở trước mặt Tấn Vương điện hạ lại chỉ là một đống rác! Ngay cả cái rắm cũng không bằng!
Hôm nay đừng nói đòi lại tinh thạch màu xanh lá, hắn mới vừa lên đến cấp bảy, khí phách hăng hái hết sức, lại mang về nội thương kịch liệt, quỷ mới biết khi nào sẽ khỏi hẳn.
Tôn tử ngoan của hắn bị đối phương chặt đứt tay, hắn lại không có cách ngăn cản, không có cách báo thù! Còn có khối huy chương đồng kia chính là gia truyền chi bảo của Liễu phủ, cứ như vậy bị hắn thua mất.
Liễu Phách Thiên càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng hận, hắn rốt cuộc không chịu được, phun một ngụm máu tươi ra.
“Ông nội!” Liễu Thừa Phong thật vất vả mới ngừng chảy máu tay, mới vừa ngẩng đầu đã thấy Định Hải Thần Châm nhà mình không ngừng nôn ra máu, làm hắn sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, chạy lại đây.
Lúc này, Liễu Phách Thiên hận không thể bóp chết Liễu Thừa Phong!
Nếu không phải hắn ham viên tinh thạch màu xanh lá kia mà nói dối trước mắt mình, toàn bộ chuyện hôm nay đều sẽ không phát sinh, toàn bộ đều sẽ không!
Thật ra Liễu Phách Thiên cũng không nghĩ đến, nếu không phải chính hắn ham tinh thạch màu xanh lá, tất cả những chuyện này cũng sẽ không xảy ra.
“Ông nội!” Đón nhận ánh mắt hung thần ác sát của Liễu Phách Thiên, Liễu Thừa Phong cơ hồ bị dọa đến hồn phi phách tán, hắn cơ hồ có thể đoán được… sau này ở Liễu phủ, đã không còn nơi nào dành cho mình.
“Cút!” Liễu Phách Thiên đá Liễu Thừa Phong một cái.
Liễu Thừa Phong bị đá, Liễu Phách Thiên lại ức chế không được, một ngụm máu tươi lại phun ra.
Trên mặt đất loang lổ máu tươi, tất cả đều là vết máu của hai ông cháu Liễu gia.
Tô Lạc nhíu mày, mùi máu tươi cũng quá nặng. Mùi thật không dễ ngửi.
Nam Cung Lưu Vân không kiên nhẫn bóp mũi: “Người tới, nhanh chóng kéo bọn họ ra ngoài.”
“Dạ.” Hạ nhân sớm đứng ở một bên, song song kéo hai ông cháu Liễu gia ra ngoài.
Đường đường cha của Liễu Thừa tướng, đường đường cường giả cấp bảy, lại rời sân khấu với phương thức chật vật như vậy, thật sự là đáng thương, thật đáng tiếc, thật đáng buồn…
Vì thế, hai ông cháu Liễu gia hùng hổ mà đến, toàn thân phun máu mà rời.
Sáng nay khi hai ông cháu này đến, động tĩnh rất lớn, cho nên có rất nhiều người vây xem.
Quần chúng vây xem đương nhiên không dám tiến vào Tấn Vương phủ, nhưng cũng bu bám xung quanh Tấn Vương phủ xem chuyện hay.
Liễu Thừa Phong lúc đi vào rất khoe khoang, khoe khoang ông nội nhà hắn Liễu Phách Thiên đường đường là cường giả cấp bảy, so với Tấn Vương điện hạ thì thực lực chỉ có hơn chứ không kém.
Cho nên quần chúng vây xem đều tỏ vẻ rất hiếu kì, bọn họ đều đang suy đoán Liễu lão gia tử sau khi đi vào là thua hay thắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.