Tô Lạc rửa sạch lớp trang điểm, đổi trở về trang phục ngày thường, yên lặng trở lại Tô phủ.
Nhìn tình huống hiện tại của Tô phủ, Tô Lạc không khỏi hít sâu một hơi.
Nàng rời đi cũng không bao lâu, bấm tay tính toán cũng chỉ mới một ngày, Tô phủ cũng đã thay đổi quá nhiều.
Tô phủ vốn nguy nga tráng lệ, đẹp đẽ quý giá kia, bởi vì Liệp Báo cấp năm nổi điên mà hơn phân nửa Tô phủ đều bị hủy diệt, nhìn cảnh tượng tàn tạ trước mắt, thật sự làm người ta không đành lòng coi.
Nhưng vận may của Tô Lạc vẫn không tồi.
Bởi vì Liệp Báo cắn trúng Tô Thanh, cho nên nó có giá trị hận thù nặng nhất với nàng ta, va chạm cũng là va chạm chung quanh sân Tô Thanh, mà sân của Tô Lạc và Tô Thanh cách xa nhau khá xa, cho nên mới có thể tránh được khu vực tai họa nặng nhất. Sân của nàng nhìn rất tốt, không bị hư hại gì.
Vốn thấy tình huống như vậy, tâm trạng Tô Lạc vẫn còn tốt lắm, nhưng khi nàng đi vào Tử Đằng Uyển thì tâm trạng trong nháy mắt lại trầm xuống.
Lúc này, Lục La bị hai nha hoàn dùng lực giữ tay giữ chân, mà trước mặt nàng, Tô Khê đang đứng diễu võ dương oai, nói với nha hoàn Tiểu Ngọc bên người nàng rằng: “Đánh, đánh thật mạnh cho bổn tiểu thư! Hôm nay không đánh chết nha đầu thúi này, bổn tiểu thư không quay về.”
Vừa nói, Tô Khê còn thích ý ngồi ở trên ghế, giơ chén trà, thản nhiên tự đắc phẩm trà.
Nàng nghe thấy tiếng Lục La bị đánh, tâm trạng có vẻ càng thêm tốt, nhìn qua quả thực là nét mặt toả sáng, còn thản nhiên ngâm nga câu hát.
Khi Tô Lạc bước một chân vào sân, nàng nghe thấy tiếng Lục La bị đánh.
Nàng nhíu mày liễu, lạnh giọng quát: “Dừng tay!”
Thấy Tô Lạc xuất hiện, Tô Khê có vẻ có chút kinh ngạc, nhưng mà rất nhanh, khóe miệng nàng đã tràn đầy cao thâm khó đoán: “Ây chà, nhìn xem, ai về rồi nè? Ngươi còn biết đây là nhà ngươi hả? Còn biết hồi phủ à?”
Tô Lạc liếc nàng một cái, nhíu mi mỏng, liếc nhìn Tiểu Ngọc: “Bổn tiểu thư nói dừng tay, không nghe thấy sao?”
Ai ngờ, Tiểu Ngọc lại ngẩng đầu cười mỉa mai với Tô Lạc: “Tứ tiểu thư đang nói chuyện với nô tỳ sao? Nô tỳ cũng không phải là nha hoàn của ngài, đương nhiên không cần nghe ngài nói.”
Tuy rằng luôn mồm xưng ngài, nhưng vẻ mặt Tiểu Ngọc lại không có một chút cung kính nào, nàng vừa lắt léo trả lời Tô Lạc, vừa nâng bàn tay lên đánh vào gò má Lục La!
Nàng cũng không phải là phế vật một chút võ công cũng không có, nàng là võ giả cấp một, cao quý hơn tứ tiểu thư nhiều.
Ngay khi tay Tiểu Ngọc chỉ còn cách gò má Lục La một khoảng cách rất nhỏ thì khóe miệng Tô Lạc gợi lên một nụ cười lạnh, cũng không biết nàng làm như thế nào, chỉ thấy một tàn ảnh thổi qua, trong miệng Tiểu Ngọc đã phát ra tiếng kêu thảm thiết!
Lúc này, Tiểu Ngọc hoàn toàn không phản ứng kịp bị Tô Lạc hung hăng đá bay ra, sau đó phía sau lưng đập lên vách tường thật mạnh, cuối cùng nàng ta trượt xuống vách tường, lăn xuống mặt đất, không nhúc nhích chút nào, ngất đi.
Trong lúc nhất thời, dường như tất cả mọi người khó có thể tin trừng mắt nhìn Tô Lạc… Nhìn nàng với ánh mắt như đang nhìn quỷ, đôi mắt mở thật to.
Tô Lạc không phải là phế vật sao? Không phải không có chút tu vi nào sao? Nàng đến tột cùng là làm như thế nào? Sao nàng lại có thể trực tiếp đá ngất Tiểu Ngọc vậy? . Cop q𝑢a cop lại, 𝙩𝙧ở lại 𝙩𝙧a𝗇g chí𝗇h [ 𝙩 𝙧 𝑢 𝒎 𝙩 𝙧 𝑢 𝘺 𝚎 𝗇.Ⅴ𝗇 ]
Nàng vẫn là phế vật chứ?
Tô Khê phản ứng lớn nhất, nàng đầu tiên là ngơ ngác, tiện đà đáy mắt hiện lên một tia âm độc, tức giận quát: “Tô Lạc ngươi tiện nhân này, ngươi dám đánh nha hoàn của ta? Ta giết ngươi!”
Lời còn chưa dứt, Tô Khê đã trực tiếp đánh một chưởng vào người Tô Lạc.