Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 312: Về Tô Phủ (12)




Tô phu nhân âm thầm vui vẻ: Không hổ là con gái do nàng sinh ra, quả nhiên mị lực phi phàm.
Ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đều chú ý đến trên người Tô Thanh, nàng không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, nhưng mà… Tô Thanh trộm ngước mắt nhìn Tấn Vương điện hạ.
Thấy cặp mắt đen nhánh như mực của hắn đang nhìn mình, tức khắc, ửng đỏ thực vất vả mới có thể giấu đi lại hiện lên trên khuôn mặt trắng nõn của nàng, làm lộ ra vẻ thẹn thùng.
Tô Tử An nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng kia của Tô Thanh, tức khắc cười to: “Ha ha ha, Thanh Nhi, mau tới đây gặp Tấn Vương điện hạ.”
Tô Thanh kiều mỵ rũ đôi mắt, uốn gối hành lễ: “Gặp qua Tấn Vương điện hạ.”
Ánh mắt Nam Cung Lưu Vân nhìn nàng một cái, mắt phượng híp lại, cao thâm khó đoán, tùy ý nói: “Đứng lên đi.”
Tấn Vương điện hạ lãnh đạm, tất cả mọi người đều không để bụng, đều cảm thấy thực bình thường, lại còn cảm thấy hắn vô cùng ôn hoà.
Tô phu nhân cười nhìn đôi bích nhân trước mắt này, nam tuấn mỹ như vậy, nữ mạo mĩ vô song, quả thực chính là trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp, không có ai so với họ càng xứng đôi. Tốt, tốt, thật là vô cùng tốt.
Khóe miệng Tô phu nhân mở rộng, trên mặt là vẻ tươi cười như thế nào cũng không kiềm chế được, thật giống như mẹ vợ xem con rể, càng xem càng vừa lòng.
Tô Tử An không ngừng nhìn Tô Thanh, Tô Thanh biết, phụ thân muốn mình càng thêm thân cận với Tấn Vương… Nhưng bọn họ vốn không thân, nếu Tấn Vương tới cửa, người chủ động không phải nên là hắn sao? Sao lại muốn nàng tới? Thật là mắc cỡ chết người.
Trộm liếc mắt nhìn Tấn Vương điện hạ một cái, lại thấy dung nhan chiến thần tuyệt mỹ vô song kia của hắn, còn có cặp mắt so với sao trời còn sáng hơn kia, đáy mắt ẩn ẩn ánh sáng lóng lánh lộng lẫy.
Có thể được một nam tử như vậy ái mộ, thật sự là mình đã tu luyện phúc khí mấy đời.
Như vậy, nếu hắn đã chủ động tới cửa, vậy chính mình cũng nên chủ động đáp lại mới đúng. Dù sao Tấn Vương điện hạ cao cao tại thượng, hắn có thể tới cửa là đã nằm ngoài dự đoán của nàng.
Tô Thanh trong lòng ngượng ngùng vô cùng, trên mặt đương nhiên cũng mang theo vài phần, nàng thẹn thùng tiến lên lấy ấm trà ra, rót trà vào chén trà bạch ngọc trên bàn của Tấn Vương điện hạ: “Điện hạ, lá trà của quý phủ đương nhiên sẽ không ngon bằng Tấn Vương phủ, ngài cũng đừng trách tội.”
Nam Cung Lưu Vân lại ngó Tô Thanh một cái, thanh âm nhàn nhạt: “Bỏ xuống, sang một bên ngồi đi.”
Cô gái này là tỷ muội của Lạc nha đầu hả? Ai dà, muốn cưới Lạc nha đầu thật không dễ dàng, còn muốn nhẫn nại tính tình cùng mấy ngưới vớ vẩn này lá mặt lá trái. Nam Cung Lưu Vân có chút không kiên nhẫn nghĩ.
Nhưng Tô Tử An thấy vậy trong lòng vui vô cùng. Đúng rồi, đúng rồi, Tấn Vương điện hạ quả nhiên tình thâm ý thiết với Thanh Nhi, nhìn, từ khi điện hạ vào phủ tới giờ, đối xử với Tô Thanh rất ôn hoà, còn ban nàng ngồi, chỉ nhiêu đó đã đủ để thuyết minh tất cả.
Phu nhân lúc trước còn lo lắng Bắc Thần đại nhân nói mê sảng, bây giờ không phải là thật rồi sao? Nghĩ đến đây, Tô Tử An đắc ý nhướng mày với Tô phu nhân, Tô phu nhân nhấp môi cười, âm thầm gật đầu.
Hai vợ chồng trước công chúng mắt đi mày lại, hết thảy đều rơi vào mắt Nam Cung Lưu Vân.
Nam Cung Lưu Vân có chút không vui nhíu mày.
Hộ quốc Đại tướng quân trong truyền thuyết trời sinh tính tình uy nghiêm lãnh túc, ai có thể nghĩ đến hắn sẽ tuỳ tiện như thế?
Còn Tô Thanh gì kia, nghe nói thực lãnh diễm cao quý, nhưng mới vừa rồi theo hắn chứng kiến, có khác gì với những người si mê hắn ngoài kia chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.