Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 317: Về Tô Phủ (17)




“Đại ca! Còn không nói ta bóp chết ngươi!” Tô Khê bộ mặt vặn vẹo, hung tợn mà trừng mắt nhìn Tô Tĩnh Vũ, gấp đến độ trán đều bóc khói đen.
Tô Tĩnh Vũ bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Được được, đại ca không đùa ngươi, Tấn Vương điện hạ xác thật không tìm Thanh Nhi, hết thảy đều là hiểu lầm. Nhưng điều duy nhất có thể xác định chính là, Tấn Vương điện hạ nhìn trúng cô nương nhà chúng ta.”
Tô Tĩnh Vũ chưa nói hết, đôi mắt Tô Khê đã tỏa sáng lấp lánh, kích động tới mức khuôn mặt nhỏ ửng đỏ như máu, đôi môi ức chế không được run rẩy.
Tô Tĩnh Vũ cưng chiều xoa đầu nàng, tiếp tục nói: “Ngươi nói, quý phủ chúng ta trừ bỏ Thanh Nhi cùng ngươi, còn có thể có khác người sao? Nói cách khác, nếu Thanh Nhi đã bị bài trừ, như vậy, khả năng duy nhất chính là ngươi, hiện tại đã hiểu chưa?”
Tô Khê ngây dại, ngây người một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, khóe miệng tươi cười càng lúc càng lớn, càng ngày càng sáng lạn… Cả người cơ hồ vui đến choáng váng.
“Đại ca, ngươi nói thật hả? Tấn Vương thật sự coi trọng ta? Hắn muốn cưới ta làm Tấn Vương phi? Trời ạ!” Lúc này Tô Khê niềm vui lang tỏa, nàng cảm thấy toàn bộ không trung đều sáng sủa, thế giới lập tức trở nên tốt đẹp.
“Đương nhiên, trừ bỏ ngươi còn có thể có ai?” Tô Tĩnh Vũ hứng thú bừng bừng mà nói.
Đối với hắn mà nói, hai cô muội muội này dù ai trở thành Tấn Vương phi, chỗ tốt của hắn vẫn như thế.
“Trời ạ, trời ạ, ông trời đối xử với ta cũng tốt quá tồi! Trời ạ!” Tô Khê vui vẻ vô cùng, xách váy không ngừng xoay vòng trong phòng, kích động tới mức cả người thiếu chút nữa muốn điên rồi.
“Ai da!” Bỗng nhiên Tô Khê phát ra một tiếng kêu thảm thiết, cả người cũng đều oai ngã trên mặt đất. Trên mặt đất đều là mảnh sứ mà nàng vứt lúc trước, tức khắc, toàn bộ cái mông của nàng bị đâm vô số miệng vết thương, máu tươi loang lổ lộ ra.
“Tiểu Khê!” Tô Tĩnh Vũ đau lòng mà kéo nàng tới, xụ mặt trách nói: “Ngươi nha đầu này như thế nào sơ ý như vậy? Đau không?”
Tô Khê vẫn luôn đang cười, cười đến cơ hồ không khép miệng được, vội xua tay nói: “Không có đau, một chút cũng không đau, hì hì hì!”
“Ngươi nha đầu này quả thực vui đến choáng váng.” Tô Tĩnh Vũ tức giận chọt trán nàng.
“Hì hì hì!” Tô Khê đẩy Tô Tĩnh Vũ ra, xoay người chạy ra bên ngoài.
“Đại ca, ta đi gặp Tấn Vương điện hạ, ngươi từ từ tới.”
“Tiểu Khê, từ từ!” Tô Tĩnh Vũ lớn tiếng gọi, nhưng mà còn chưa chờ hắn xoay người, Tô Khê đã biến mất.
Tô Tĩnh Vũ chỉ có thể bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Thấy Tô Khê như vậy, Tô Tĩnh Vũ trong lòng thầm than: Tấn Vương điện hạ từ bỏ Thanh Nhi, cũng không biết có phải là chuyện tốt hay không.
Lại nói Tô Khê nhanh như chớp ma chạy đến đại sảnh.
Đứng ở ngoài cửa, Tô Khê mạnh mẽ hít sâu một hơi, bình ổn lại tâm tình kích động, sau đó nàng mới nhấp môi, giấu đi sự vui mừng nơi đuôi lông mày khóe mắt, đi vào.
Tô Tử An cùng Tô phu nhân nhìn thấy Tô Khê đã đến, trong lòng có chút phức tạp, hai người đều đau lòng mà nhìn Tô Thanh.
Tô Thanh gắt gao nhìn chằm chằm Tô Khê đang thướt tha lay động mà đến, cặp mắt lạnh kia như hàn băng ngàn năm, lại như ngàn tầng lưỡi dao. Nếu ánh mắt có thể giết người, giờ phút này Tô Khê đã mất mạng.
Chú ý tới ánh mắt ghen ghét của Tô Thanh, Tô Khê nhướng mày liếc nàng một cái.
Hừ, Nhị tỷ từ nhỏ đã có thiên phú tốt hơn mình, càng là tuổi nhỏ đã bái một sư phụ tốt, nàng không trở lại thì tốt, một khi trở lại đã cướp hết toàn bộ sự chú ý và quan tâm của nàng, nàng thật cho rằng nàng là khổng tước xòe đuôi mỗi người đều thích!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.