“A?” Tô Tử An hoàn toàn không rõ những lời cao thâm khó đoán này của Tấn Vương điện hạ là có ý gì, hắn có chút không hiểu nhìn Nam Cung Lưu Vân, hy vọng Tấn Vương có thể nói dễ hiểu chút.
Nam Cung Lưu Vân an tĩnh ngồi ngay ngắn ở nơi đó, những ngón tay với khớp xương rõ ràng cầm chén trà, nhẹ nhàng lắc lá trà bên trong, đôi mắt hơi rũ, tự đắc nói: “Ngươi thật sự chỉ sinh hai đứa con gái phế vật này hả?”
Thanh âm của Nam Cung Lưu Vân nhẹ như mây, thậm chí mang theo một chút ý cười, nhưng là nghe vào tai Tô Tử An lại làm hắn giật mình, rùng mình một cái.
Tô Thanh và Tô Khê bị Tấn Vương nói thành phế vật, Tô Tử An không thể phản bác, bởi vì ở trước mặt thiên phú trác tuyệt của Tấn Vương, ai không phải là phế vật chứ?
Nhưng mà Tấn Vương có ý gì? Chẳng lẽ hắn còn có một đứa con gái khác sao?
Tô Vãn đã bị hủy, đời này không còn khả năng xoay người nữa, Tô Lạc thì… Tô Lạc?
Không biết vì sao, trong đầu Tô Tử An bỗng nhiên hiện ra cảnh tượng ngày đó Tô Vãn cáo trạng trước mặt hắn.
Ngày đó Tô Vãn chạy tới thư phòng tìm hắn, luôn mồm nói Tô Lạc bỏ nhà trốn đi, đi sơn mạch Lạc Nhật với Tấn Vương điện hạ, sau lại bởi vì chứng cứ không đủ cho nên việc này không giải quyết được gì, nhưng bây giờ…
Trên trán Tô Tử An bỗng nhiên hiện lên mồ hôi lạnh, chẳng lẽ người mà Tấn Vương điện hạ muốn tìm vẫn luôn là Tô Lạc, mà không phải là Thanh Nhi và Khê Nhi?
Không đúng, không đúng, không đúng.
Thiên phú của Thanh Nhi và Khê Nhi đều bị Tấn Vương điện hạ xưng là phế vật, Tô Lạc như vậy mới chân chính là phế vật, sao có thể vào mắt Tấn Vương được? Này quả thực chính là cách xa ngàn dặm, tuyệt không khả năng, quả thực vớ vẩn!
Nhưng Tấn Vương điện hạ hùng hổ doạ người, tỏ vẻ như không giao người ra thì sẽ tẩy máu Tô phủ làm Tô Tử An không thể không liếc ngang về phía Tô Tĩnh Vũ: “Không phải bảo ngươi kêu muội muội sao? Lạc Nhi đâu? Vãn Nhi đâu?”
Mặc kệ như thế nào, gọi hai nha đầu kia đến gặp Tấn Vương điện hạ, đến lúc đó hắn sẽ tự chướng mắt, sẽ mặc kệ Tô phủ đúng không? Là có thể tiễn vị địa ngục Tu La này đi rồi đúng không?
Hôm nay, Tô Tĩnh Vũ bị đã kích rất lớn..
Đầu tiên là chắc chắn Tô Thanh có thể làm Tấn Vương phi, nhưng ai ngờ mộng tưởng vỡ vụn, lại chắc chắn Tô Khê có thể làm Tấn Vương phi, kết quả lại là công dã tràng, ngược lại Tô Khê còn bị vứt ra ngoài không lưu tình chút nào.
Bây giờ hắn cũng ngu người rồi, hoàn toàn không rõ ý nghĩ trong lòng Tấn Vương điện hạ cao thâm khó đoán là gì.
Nghe được tiếng quát mắng của Tô Tử An, Tô Tĩnh Vũ nháy mắt phục hồi tinh thần, hắn lắp bắp nói: “Tam muội và Tứ muội ở hơi xa, ta sợ không kịp, đã bảo hạ nhân thông tri rồi… Nếu không, ta… ta đi?”
Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Mọi người đều quay đầu nhìn cửa trước.
Tô Vãn suy yếu được nha hoàn đỡ vào bên trong.
Trong nháy mắt khi mọi người thấy nàng, không khỏi trừng lớn hai mắt, tiện đà liếc xem.
Chỉ trong một thời gian ngắn, Tô Vãn đã hoàn toàn biến dạng.
Trước kia nàng có dáng người tinh tế thon thả, giống như sương mai, không thể nói tuyệt đỉnh nhưng cũng là mỹ nữ hiếm có.
Nhưng bây giờ cả người nàng mập mạp, thoạt nhìn béo gấp đôi ngày xưa, toàn là thịt mỡ rung lắc rung lắc.
Trời ạ, người này vẫn là Tô Vãn mảnh khảnh yểu điệu ngày trước sao? Hiện tại nàng căn bản là một con heo!
Quả thực khiến người ta không đành lòng nhìn.
Tô Tử An nhìn trộm vị Tấn Vương điện hạ cao cao tại thượng kia, Tấn Vương điện hạ vẫn thong thả ung dung uống trà, bộ dáng thờ ơ, giống như người mà hắn muốn tìm rõ ràng không phải Tô Vãn.