“Tổ tông gia pháp? Ha ha ha, tổ tông gia pháp thật buồn cười! Khi ta nhận hết mọi uất ức, tổ tông ở nơi nào? Các ngươi lại ở nơi nào? Các ngươi đều thờ ơ lạnh nhạt, bỏ đá xuống giếng, hận không thể để ta đi tìm chết! Một khi đã như vậy…”
Tô Vãn đảo qua khuôn mặt của từng người bọn họ, cuối cùng, trong mắt hiện lên kiên định.
“Một khi đã như vậy, ta không cần họ Tô này nữa! Sau này Tô Vãn và Tô phủ không có quan hệ gì! Các ngươi không cần đến tìm ta!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tô Tử An đen ngay.
Tô Vãn hùng hổ doạ người khiến Tô Tử An cảm thấy vô cùng mất mặt.
Hắn đường đường là hộ quốc Đại tướng quân, dưới một người trên vạn người, lại bị một thứ nữ ép đến hoàn cảnh như thế, hắn còn mặt mũi gì trước mặt đồng liêu nữa? Có mặt mũi gì để thống lĩnh mấy vạn binh mã? Có mặt mũi gì làm chủ cái nhà này?
Tô Tử An chỉ vào Tô Vãn, tức giận rít gào: “Được, lời này chính là do ngươi nói, người tới, lấy gia phả tới!”
Tô Tử An thở phì phò phất tay áo, sắc mặt xanh mét.
Thực mau, hạ nhân đã mang gia phả lên.
Tô Tử An thấy Tô Vãn cao ngạo nâng cằm đứng ở bên người Tấn Vương điện hạ.
Bộ dáng không biết hối cải kia của nàng, tức khắc làm hắn giận càng thêm giận: “Tô Vãn, lại cho người cơ hội cuối cùng, ngươi thật sự muốn thoát ly Tô gia sao?”
Trong lòng Tô phu nhân lúc này thực phức tạp, nàng đương nhiên cũng hy vọng có thể đuổi Tô Vãn đi rất xa, miễn cho nhìn thấy khó chịu.
Nhưng trên thân phận nàng là đương gia chủ mẫu của Tô phủ, khi Tô Tử An thịnh nộ, thân là đương gia chủ mẫu, nàng lý phải khuyên giải an ủi hắn.
Tô phu nhân dịu dàng giữ chặt cánh tay Tô Tử An, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Tướng quân đừng tức giận, trục xuất khỏi gia môn là chuyện rất lớn. Há có thể quyết định trong cơn thịnh nộ? Sau này nhớ lại tất sẽ hối hận.”
Tô Tử An dừng một lát, âm lãnh trừng Tô Vãn.
Sao hắn lại muốn đuổi Tô Vãn ra khỏi phủ chứ? Huống chi là khi Tấn Vương điện hạ có thái độ không rõ? Nhưng Tô Vãn thật sự rất quá đáng.
Tô Vãn lạnh lùng cười: “Tô phu nhân, ngươi cũng đừng giả tốt bụng, ai không biết ngươi hiện tại hận không thể bóp chết ta? Ha ha, Tô tướng quân, ngươi vẫn nên nhanh chóng xóa tên ta khỏi gia phả đi, còn tưởng ta thật sự hiếm lạ mới buồn cười chứ!”
Tô Vãn luôn mồm Tô phu nhân Tô tướng quân, rõ ràng đã không xem bọn họ là cha mẹ.
“Ngươi!” Tô Tử An lại tức giận, hai mắt của hắn trừng thật sự to, hận không thể bóp chết Tô Vãn: “Tốt, thực tốt! Đây chính là lựa chọn của ngươi, sau này nếu có chết ở bên ngoài, Tô phủ cũng tuyệt đối sẽ không giúp ngươi!”
Tô Tử An trong cơn thịnh nộ lấy gia phả ra, gạch lên cái tên Tô Vãn, hoàn toàn xóa tên của nàng ra khỏi gia phả.
Trong quá trình này, Tô Vãn vẫn luôn là lãnh ngạo nâng cằm, liếc xéo những người từng đạp lên nàng.
Không, không, còn một người nữa… Tô Vãn rất không vừa lòng.
Lúc này, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân, hạ nhân vén màn lên, chỉ thấy một vị cô nương mặt mày thanh tú đi vào từ ngoài cửa.
Nhìn đến người này, mọi người đều vô cùng kinh ngạc, sao nha đầu này lại đến vào lúc này? Ai cho phép nàng tới đây? Nàng có tư cách tới nơi này sao?
Người này không phải ai khác mà chính là Tô Lạc.
Giờ phút này, Tô Lạc nhìn thấy mọi người, khóe miệng nở rộ ra một nụ cười nhợt nhạt, nàng nhìn chung quanh một vòng.
Nàng có cử chỉ thanh nhã, dáng vẻ thong dong, tự nhiên hào phóng, không có chút rụt rè nào của thứ nữ.