Ngoài việc nàng tu luyện mất ăn mất ngủ, còn hỗ trợ thêm việc sử dụng linh dịch tinh thạch không ngừng, tuy rằng còn chưa thăng đến cấp bốn, nhưng có thể thấy được hiệu quả rất kinh người.
Đầu tiên, thuật tiểu hỏa cầu đã đột phá lên thuật đại hỏa cầu. So với ban đầu, lực công kích ước chừng tăng hơn năm lần.
Đại Hư Không Thủ Ấn tuy rằng chưa đạt tới cảnh giới quan trọng thứ hai, nhưng là dấu tay so với trước lớn hơn rất nhiều, uy lực cũng lớn hơn.
Chỉ là cảnh giới quan trọng thứ hai này, cho dù Tô Lạc tu luyện như thế nào cũng không thể khiến linh lực trong cơ thể thay đổi. Nàng nghĩ có thể nguyên nhân là do thực lực quá thấp.
Nếu cho nàng gặp lại Liễu Thừa Phong, nàng sẽ dùng ưu thế tuyệt đối hiện tại đánh bại hắn, không cần dùng đan dược vất vả giống như lần trước.
Ngay cả Linh Vũ Bộ, sau khi Tô Lạc thất bại vô số lần, rốt cuộc cũng đã hiểu rõ được nguyên lý.
Trong suốt khoảng thời gian này, nàng dành phần lớn thời gian để luyện tập Linh Vũ Bộ. Càng tu luyện, nàng càng cảm thấy bộ pháp này tinh diệu truyệt vời, phiêu dật như tiên.
Nếu so sánh trong số những võ giả cấp ba thì không ai có thể có được tốc độ này.
Thực ra, nàng chỉ mới vừa đạt cấp ba, nhưng trải qua một tháng nỗ lực đến mất ăn mất ngủ, nàng hiện tại đã ở trung kỳ cấp ba. Như vậy, nếu tốc độ tu luyện của nàng để cho người khác biết, thì sẽ làm họ đố kỵ đến điên cuồng.
Trong một tháng này, Tô Lạc tu luyện mệt mỏi thì sẽ chạy đi luyện chế đan dược. Luyện chế xong đan dược lại chạy đi tu luyện linh lực. Cứ như thế lặp đi lặp lại. Không chỉ luyện ra rất nhiều đan dược, đồng thời trình độ luyện dược cũng tiến bộ vượt bậc. Quan trọng hơn nữa, song hệ nguyên tố mộc hỏa cũng theo đó tiến bộ rất nhiều.
Nói tóm lại, một tháng khổ tu này thu hoạch lại rất nhiều.
Trong không gian, Tô Lạc ngồi xếp bằng bên bờ linh tuyền, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt nàng lấm tấm mồ hôi.
Suốt quá trình Tô Lạc tu luyện, chính nàng cũng không chú ý tới, quanh thân nàng bắt đầu xuất hiện một vòng linh lực, cuối cùng, nó theo hô hấp của nàng, lặng yên chui vào thân thể, liên tục không ngừng thấm nhập vào lục phủ ngũ tạng.
Trải qua hơn một tháng tu luyện mất ăn mất ngủ, lúc này Tô Lạc đã tới ngưỡng bình cảnh, linh lực vốn đang tăng cao cũng trở nên nhẹ nhàng. Lượng linh dịch được luyện chế từ mấy chục khối tinh thạch trong tay nàng cũng đã bị sử dụng sạch sẽ.
Nên ra ngoài một chuyến.
Tô Lạc mở cánh cửa đang đóng chặt ra, bên ngoài là ánh sáng mặt trời chói mắt.
“Tiểu thư, ngài ra ngoài rồi!” Nhìn thấy Tô Lạc đi ra, người hưng phấn nhất không ai khác là Lục La.
Tô Lạc đạm đạm cười, gật đầu: “Ngươi tu luyện thế nào rồi? Có tiến bộ không?
Nàng cho Lục La uống một ly thiên linh thủy trước, đem dơ bẩn trong cơ thể nàng ấy thải ra ngoài. Sau đó, nàng lại cho nàng mấy bình linh dịch tinh thạch. Cộng thêm cao thủ Lăng Phong huấn luyện miễn phí. Nếu như Lục La không có tiến bộ nào thì nàng thật sự phải từ bỏ thôi.
Khuôn mặt Lục La đầy ý cười. Hai mắt cong thành hình trăng non, kích động mà liên tục gật đầu: “Vâng vâng vâng! Nô tì hiện tại đã là võ giả cấp một rồi, cảm giác tốt đến không tưởng! Ai nha, thật là nằm mơ cũng không nghĩ đến có một ngày, nô tì có thể trở thành võ giả.”
Luật lệ trên đại lục quy định, địa vị của võ giả trong xã hội so với bá thánh bình thường thì cao hơn một bậc. Hơn nữa, trở thành võ giả thì sau này có thể tự bảo vệ bản thân nên khó trách Lục La lại hưng phấn như vậy.
Lăng Phong mặt than lặng yên, không một tiếng động xuất hiện trước mặt Tô Lạc. Hắn đạm mạc mà liếc mắt nhìn Tô Lạc, thanh âm lạnh băng: “Điện hạ tới.”
Quả nhiên, lời nói của hắn vừa thốt ra, thân ảnh của Nam Cung Lưu Vân rất nhanh đã xuất hiện trước mặt Tô Lạc.