Nam Cung đánh rắn tùy cây, lập tức nhướng mày, cười như không cười mà nhìn nàng, thuận miệng cất lời: “Lạc nha đầu thật là thấu hiểu bổn vương, đúng như lời ngươi nói, bổn vương xác thật sẽ không nỡ."
Tô Lạc đã bị đánh bại, có chút ảo não mà vỗ vỗ đầu mình, đúng là bế quan xong vẫn còn choáng váng, quên mất bản tính vô lại của Nam Cung Lưu Vân, tự chui đầu vào lưới.
Tô Lạc bất đắc dĩ trừng hắn, liếc mắt một cái. Nam Cung Lưu Vân lại không để ý, ôm sát eo thon của nàng, đem nàng ôm chặt trước mặt.
Tô Lạc kéo tay hắn ra, sau đó cất bước đi trước, cũng mặc kệ Nam Cung Lưu Vân.
Nam Cung Lưu Vân đuổi theo, sóng vai đi cùng Tô Lạc. Ngữ khí hắn hết sức chân thành, lấy lòng: “Được rồi được rồi, đã là người của bổn vương rồi, sao còn e lệ như vậy? Bổn vương không ngại thì ngươi để ý cái gì?”
Tô Lạc dường như muốn buột miệng phản bác nhưng nhớ tới thằng nhãi Nam Cung Lưu Vân này da mặt dày. Nàng nhịn.
Tô Lạc mạnh dạn mà bước đi tiếp.
Không để ý tới chính là không để ý tới. Nàng càng để ý thì hắn càng thích thú, không biết điểm dừng.
Nam Cung Lưu Vân kéo kéo tay nhỏ của nàng lấy lòng.
Tô Lạc rút tay ra, xụ mặt, liếc hắn một cái: “Ta không có hứng thú với ngươi.”
Nam Cung Lưu Vân cũng không giận, cười tà mị quyến rũ, kề sát vào nàng, mạnh dạn tự mình được nước đẩy thuyền: “Nha đầu mạnh miệng quá, rõ ràng ham muốn bổn vương đến không chịu nổi, vậy mà một hai phải nói không có hứng thú. Hừ hừ, nói cho ngươi biết, ngươi có đốt đen lồng cũng tìm không ra một nam nhân phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, văn võ song toàn, giữ mình trong sạch như ngọc, tốt đẹp tuyệt thế giống như bổn vương đâu. Ngươi sau này cần phải để ý cẩn thận, bằng không, bổn vương sẽ bị người khác cướp đi mất.”
Lúc Nam Cung Lưu Vân khoe khoang, ngữ khí dương dương đắc ý, thần thái sắc mặt vênh váo, không thấy ngượng ngùng chút nào.
Tô Lạc bị hắn nói đến mức này, cạn lời mà lắc đầu.
Vị này chính là Tấn Vương điện hạ đó, là Tấn Vương điện hạ! Trong truyền thuyết, hắn sát phạt quả quyết, giết người như ma. Việc yêu thích duy nhất là đoạt đầu người, là Ma Vương khát máu. Nhưng hiện tại bộ dáng một đứa trẻ ấu trĩ của hắn khiến nàng khóc không ra nước mắt, quá khó ứng phó.
Tô Lạc dừng lại. đỡ trán thở dài: “Xin người đừng nói nữa. Ngươi không biết xấu hổ nhưng ta lại cảm thấy ngại thay ngươi.”
Nam Cung Lưu Vân hừ hừ hai tiếng: “Nha đầu không có mắt nhìn người.”
Nha đầu thật khó lừa, làm cách nào cũng không lừa được.
Tô Lạc rốt cuộc vẫn vì tò mò mà theo hắn đến chỗ Long Lân Mã.
Hôm nay, Long Lân Mã không tròng dây xe giá mà khoác yên ngựa, phấn chấn oai hùng đứng ở trước cửa.
Nhìn thấy Nam Cung Lưu Vân cùng Tô Lạc đến, Long Lân Mã lập tức vứt bỏ người quản ngựa, vui mừng chạy đến trước mặt Tô Lạc, cái đầu cực lớn mạnh mẽ cọ vào lòng ngực Tô Lạc.
Mặt Nam Cung Lưu Vân đen thui, kéo Long Lân Mã ra, trực tiếp đem Tô lạc bế lên lưng ngựa.
“Ta tự làm được.” Tô Lạc mím môi mà cười. Tên nam nhân này lại đi ghen tỵ với Long Lân Mã, thật là quá để tâm.
Thực ra, nàng biết lý do Long Lân Mã muốn tiếp cận nàng.
Lần trước, lúc cưỡi Long Lân Mã trở về, Tô Lạc đã lấy một chút thiên linh thủy đút cho Long Lân Mã. Nàng nguyên bản chỉ muốn thí nghiệm một chút, ngoại trừ Tiểu Thần Long thích thiên linh thủy thì các ma thú khác có thích hay không.
Ai ngờ chỉ một ít thiên linh thủy đã khiến Long Lân Mã quy phục.
Thái độ của Long Lân Mã đối với Tô Lạc lập tức thay đổi tám mươi độ.
Từ đó về sau, Long Lân Mã đi theo sau lưng nàng mọi lúc mọi nơi. Bằng không, nó sẽ dùng cặp mắt to ngập nước đáng thương mà nhìn Tô Lạc, khiến người khác đau lòng.