Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 337: Ăn Chơi Trác Táng (8)




Hiện tại, Nam Cung Lưu Vân ôm Tô Lạc ngồi phía trước hắn. Hai người cưỡi cùng một con ngựa, thật sự rất gần. Tô Lạc mấy lần nói muốn cưỡi một mình nhưng đều bị Nam Cung gạt đi.
Lúc này, Long Nhân Mã lại không chịu di chuyển, mạnh mẽ quay đầu lại cọ Tô Lạc, nó không chịu nghe mệnh lệnh của Nam Cung Lưu Vân.
Tô Lạc nhìn gương mặt tối sầm của Nam Cung Lưu Vân, trong lòng trộm vui vẻ. Nàng cúi xuống, lòng bàn tay đầy một vốc thiên linh thủy đưa đến miệng Long Lân Mã. Nó uống xong, mắt liền híp lại, bộ dáng hưởng thụ.
“Hiện tại có thể đi rồi chứ?” Tô Lạc cười sờ sờ đầu nó. Tên nhóc con tham ăn này giống hệt Tiểu Thần Long, không sai chút nào.
Long Lân Mã ngoan hiền mà liếm liếm tay nàng, tiện đà ợ hơi ra tiếng, hai vó trước nhảy lên, chạy như bay đi. Tốc độ của nó quả thực đạt đến mức tận cùng, hình như có ý thể hiện lấy lòng ở trước mặt Tô Lạc.
Khóe miệng Nam Cung Lưu Vân giật giật, cạn lời.
Hắn sờ sờ đầu Tô Lạc, thở dài một tiếng: “Nhìn nha đầu nhà ngươi xem, vì tiếp cận bổn vương mà kết thân cùng Long Lân Mã. Còn dám nói không có hứng thú với bổn vương? Nha đầu thật khẩu thị tâm phi.”
“Lười nói chuyện cùng với ngươi.” Tô Lạc ngẩng đầu, vỗ vỗ đầu Long Lân Mã, nháy mắt, tốc độ của nó lại tăng lên.
Kiến trúc hai bên đường không ngừng lướt qua, nhanh như chớp điện, rất mau đã tới chỗ muốn đến.
Bến tàu Đông Lâm.
Một chiếc du thuyền xa hoa dài chừng hai trăm mét, rộng ba mươi mét, lẳng lặng mà neo ở bờ sông.
Du thuyền xa hoa khí thế, nhìn qua liền nghĩ là cung điện xa hoa trên nước.
Làm Tô Lạc ngạc nhiên chính là, ở thế giới này mà thuyền hạm đi biển lại phát triển đến mức này?
Nam Cung Lưu Vân quen thuộc nắm tay Tô Lạc, đưa nàng đến gần du thuyển xa hoa.
Cầu cảng gỗ phía trên, có một cầu thang thoai thoải dẫn xuống thuyền, Nam Cung Lưu Vân đưa Tô Lạc lên thuyền đi dạo.
Đi đến khoang thuyền trước, phát hiện ba bốn người ngồi trên ghế nói chuyện phiếm, có cả nam lẫn nữ. Nam mặc y phục thêu hoa văn màu tím, nữ thì dáng người xinh đẹp. Nhìn qua, tất cả đều ngăn nắp gọn gàng, rất gây chú ý.
Nghe thấy tiếng bước chân, động tác bọn họ đồng nhất mà quay đầu lại, nhìn hướng đến chỗ hai người.
Trong số đó, có một thiếu niên ôn nhuận văn nhã phản ứng đầu tiên, buông đồ vật trong tay xuống, đứng lên đi tới, trong mắt mang ý cười: “Nam Cung, chúng ta chờ người khoảng ba canh giờ rồi. Người nếu còn không tới, năm nay chắc là không câu được Tử Kinh Ngư rồi. Vị này là?”
Thiếu niên này không coi ai ra gì mà hàn huyên cùng Nam Cung Lưu Vân, quay đầu nhìn Tô Lạc, vẻ mặt tràn ý cười, ánh mắt đầy tò mò.
Không ngờ Nam Cung mang một cô nương đến đây? Hơn nữa, cô nương này lại không phải Dao trì tiên tử?
Nam Cung Lưu Vân ôm sát vòng eo thon của Tô Lạc, nhẹ giọng trò chuyện: “Là Tấn Vương phi tương lai, mau mau thỉnh an đi.”
“A, Tấn Vương phi? Nam Cung, người thực sự có à, vô thanh vô tức đã tìm được cho mình một vị Tấn Vương phi. Các vị mỹ nhân nghe tin chắc là sẽ âm thầm khóc hết nước mắt.” Thiếu niên mặc áo bào trắng cười tươi, thoạt nhìn lịch sự văn nhã, có vẻ tính tình rất ôn hòa.
Lúc này, lại có một vị thiếu niên áo xanh dương tiến đến, hắn cười rộ, cùng Nam Cung Lưu Vân hàn huyên: “A, khó thấy được Nam Cung mang mỹ nhân tới đây. Hôm nay, mặt trời mọc ở phía Tây sao?”
Nam Cung Lưu Vân nhàn nhạt liếc hắn một cái, bả vai thiếu niên áo xanh dương lập tức co rút.
“Gọi là tẩu tử (chị dâu).” Nam Cung Lưu Vân quét tầm mắt về phía đám oanh oanh yến yến vừa thốt lên thanh âm đạm mạc, liếc mắt một cái.
Nam Cung Lưu Vân cũng không phủ nhận, cười tà mị quyến rũ: “Dù sao đời này ngươi chắc chắn là Tấn Vương phi của bổn vương, bên nhau cho đến chết, để xem ngươi có thể trốn đến nơi nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.