Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 341: Ăn Chơi Trác Táng (12)




“Ngươi có phải hiểu lầm gì rồi không? Ta và Nam Cung Lưu Vân thật sự không giống như các ngươi tưởng tượng, đừng đem bọn ta ghép làm một.” Tô Lạc quả thực không thể giải thích rõ, có loại cảm giác càng giải thích càng loạn.
Bắc Thần Ảnh có chút nghiền ngẫm nhìn nàng chằm chằm: “Hắn còn chưa theo đuổi được ngươi ư? Ai, tẩu tử, Nam Cung là người tốt, sao ngươi lại không chấp nhận hắn chứ?”
Tô Lạc tức khắc nghẹn lời. Đứa nhỏ này nói chuyện thật đúng là quá thẳng thắng, khiến nàng khó có thể chống đỡ.
Bắc Thần Ảnh dịu dàng nhìn Tô Lạc: “Thật sự, Nam Cung là người tốt, nam nhân giống như hắn hoàn toàn không thiếu nữ nhân, nhưng từng ấy năm tới nay, hắn vẫn luôn giữ mình trong sạch, thủ thân như ngọc, không cho bất kì nữ nhân nào khác tới gần. Tẩu tử, chuyện này quả thực quá khó được, ngươi nói có phải hay không?”
Thành ngữ thủ thân như ngọc này dùng lên người Nam Cung Lưu Vân, Tô Lạc cảm thấy có chút…
Chỉ là, nói Nam Cung thủ thân như ngọc có chút không ổn lắm...
Tô Lạc nói thực trắng trợn: “Đừng nói với ta là bên người hắn chưa từng xuất hiện nữ nhân nào.” Vậy Dao Trì tiên tử tính cái gì?
Bắc Thần Ảnh nghiêm túc nhìn nàng, ân cần dụ dỗ: “Nam nhân giống như hắn, nếu đã cho nữ nhân nào đó cơ hội thì không ai có thể trốn được. Cho tới nay, hắn chỉ cho một mình ngươi cơ hội, tự ngươi ngẫm lại, có phải đúng như vậy không?”
Những lời của Bắc Thần Ảnh làm vị trí mềm mại trong trái tim Tô Lạc xẹt qua một tia rung động.
Ngữ khí của Bắc Thần Ảnh nghiêm túc và ôn hòa đến mức xưa nay chưa từng có, có lúc trong nháy mắt, nàng cảm thấy hắn đang nói sự thật.
Nhưng trong đầu Tô Lạc không khỏi hiện lên gương mặt siêu phàm thoát tục không dính khói lửa phàm nhân kia.
Nàng bỗng nhiên cười, cười đến có chút miễn cưỡng: “Nếu các ngươi lớn lên cùng nhau, ngươi đương nhiên sẽ quen biết Dao Trì tiên tử đúng không?”
Người này đuổi giết nàng rất nhiều lần, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua, đến lúc đó nàng sẽ cùng Dao Trì tiên tử thế bất lưỡng lập, Nam Cung Lưu Vân cưng chiều Dao Trì tiên tử đến lúc đó sẽ đứng ở bên nào, thật khó mà nói.
Trong mắt Bắc Thần Ảnh hiện lên ảo não, hắn yên lặng thở dài, sắc mặt ngưng trọng nghiêm túc: “Nàng sao? Ha hả, nếu Nam Cung đã cho nàng cơ hội, bây giờ vị trí Tấn Vương phi sao lại bỏ không? Nói thật, Dao Trì cung vẫn luôn muốn liên hôn, Tây Lăng quốc hoàng đế cũng có ý tưởng này, người không đồng ý duy nhất chính là Nam Cung.”
Tô Lạc kinh ngạc nhìn hắn, có chút khó có thể tin.
Một màn ở sơn mạch Lạc Nhật lúc trước cho nàng ấn tượng thật sự quá sâu đâhm.
Một đôi bích nhân kia, lưu luyến như họa, nàng cười với hắn, hắn nhẹ giọng dịu dàng với nàng…
Bức họa này vẫn luôn luôn là cái gai trong lòng nàng, ngày thường vẫn luôn yên lặng, đến thời khắc mấu chốt sẽ chạy ra đâm vào ngực nàng.
Bắc Thần Ảnh vỗ vai nàng cổ vũ: “Trước kia ta không biết vì sao Nam Cung cự tuyệt nàng, nhưng từ khi gặp được ngươi, cả người hắn đều thay đổi, thiếu đi hơi thở tối tăm, trở nên có sức sống hơn nhiều.”
“Hắn không phải là một tên sống bất cần đời không kiêng nể gì sao? Ta xem hắn sống rất dễ chịu.” Trong đầu Tô Lạc hiện lên hình ảnh Nam Cung Lưu Vân luôn trêu đùa trêu ghẹo nàng.
Có lần gặp mặt nào mà hắn không giống lưu manh trêu đùa nàng? Hoàn toàn không tăm tối như những gì Bắc Thần Ảnh nói.
Bắc Thần Ảnh chậm rãi lắc đầu, tầm mắt nhìn ra xa, lẳng lặng nhìn ánh sáng phía chân trời, nửa ngày mới buồn bã nói: “Ngươi không hiểu, hắn từ nhỏ đã không vui vẻ, trước tám tuổi dường như đã phong bế toàn bộ cuộc sống của mình, không nghe không xem không hỏi không nói, hoàn toàn giống như bị tự kỉ, sau đó mới từ từ tốt lên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.