Đôi mắt đẹp của Tô Lạc chuyển động, nhướng mày cười: “Sợ cái gì? Kỹ thuật bơi lội của ta rất tốt, muốn đua hay không?”
Ánh mắt say lòng người của Nam Cung Lưu Vân rung động, hắn cưng chiều xoa đầu nàng: “Miệng quạ đen, hy vọng đừng để ngươi nói trúng.”
Ngụ ý, chẳng lẽ du thuyền xa hoa này cũng có thể bị chìm sao?
Tô Lạc le lưỡi, ngó ra từ trong lòng ngực của Nam Cung Lưu Vân, nhìn về phía Bắc Thần Ảnh, có chút tò mò hỏi: “Bọn họ đang làm gì?”
“Ổn định tốc độ lốc xoáy.” Nam Cung Lưu Vân nắm tay Tô Lạc, tâm tình thật là nhẹ nhàng: “Muốn đi xem không? Mấy tên này ngày thường sống trong nhung lụa, khó được có lúc phải ra tay, nhưng thật ra có thể đi xem thử, cơ hội như vậy cũng không nhiều.”
Nam Cung Lưu Vân trước nay đều kiệm lời mà thường thì luôn im lặng là vàng, cũng chỉ khi ở trước mặt Tô Lạc mới có thể nói câu dài một chút, cũng chỉ có nàng đáng giá hắn tốn nhiều sự kiên nhẫn để dỗ dành như vậy.
Nếu là cơ hội khó được, đương nhiên không thể bỏ qua. Tô Lạc nhanh chóng gật đầu, bỏ tay Nam Cung Lưu Vân ra chạy đến vị trí của bọn Bắc Thần Ảnh.
Nơi đó là vị trí đầu thuyền, có thể nhìn thấy rõ ràng tình hình mặt biển trước mặt
Nam Cung Lưu Vân cưng chiều đi theo nàng, luôn bảo hộ nàng, lại hoàn toàn làm lơ một đám nữ nhân dường xương cốt gãy lìa trên mặt đất.
Tô Lạc tinh tường nhìn thấy mặt biển mênh mông vô bờ phía trước xuất hiện những cơn lốc rất lớn, giống như một cái mồm máu to, diễu võ dương oai nhìn bọn họ.
Xa xa, Tô Lạc nhìn thấy một con thuyền né trái né phải rất chật vật nhưng vẫn bị nuốt vào bên trong, nháy mắt đã biến mất sạch sẽ, ngay cả một chút dấu vết cũng không lưu lại.
Chiếc thuyền kia dài dừng năm mươi mét, tuy rằng không thể so với du thuyền hiện tại của bọn họ, nhưng cũng không nhỏ. Vậy mà cũng chỉ trong chớp mắt đã bị nuốt trọn sạch sẽ, điều này khiến Tô Lạc không khỏi trở nên nghiêm túc cẩn thận.
“Sợ sao?” Nam Cung Lưu Vân khí bình tĩnh thoài mái đứng bên cạnh nàng, duỗi tay ôm eo thon của nàng, ôm nàng trong lòng ngực.
Tóc đen nhè nhẹ từng đợt từng đợt như lụa trút xuống, gió nhẹ phất qua, mang đến mùi hương quỳnh hoa dễ ngửi, hắn thâm thúy mê hoặc nhìn nàng, nhìn không hề chớp mắt giống đang nhìn bảo bối trân quý nhất.
Tô Lạc nhìn hắn, lại quay đầu nhìn lốc xoáy đầy trời trước mặt.
Mặt biển cuồn cuộn sóng vỗ, giật lắc du thuyền hết sang đông lại sang tây, đánh tới mức sóng lớn ập vào thân thuyền như đang che trời lấp biển, phát ra từng đợt tiếng gầm rú, cực kỳ nguy hiểm, dường như muốn tránh cũng không được.
Những lốc xoáy đen kịt đó thoạt nhìn dữ tợn đáng sợ, đằng đằng sát khí.
Đối mặt với cơn giận của thiên nhiên, trước cơn sóng cao tận trời xanh, con người lại bé nhỏ như vậy.
Tô Lạc nhìn phía trước, nhàn nhạt nói: “Không có gì đáng sợ.” Bởi vì có hắn ở đây, hắn sẽ không để nàng xảy ra chuyện gì.
Nhưng vào lúc này, thân thuyền vốn vững vàng đột nhiên mạnh mẽ rung động, sóng lớn lại một trận tiếp một trận ập đến, sóng gió động trời kia cuốn du thuyền lên thật cao, lại mạnh mẽ thả xuống.
Có Nam Cung Lưu Vân che chở, Tô Lạc rúc vào bên người hắn, thân hình thế nhưng lại không hề bị lay chuyển.
Mà vài vị cô nương được bọn người Bắc Thần Ảnh dẫn đến đã sớm nhận lấy dây thừng do thủy thủ ném qua.
Một đầu dây thừng cột ở thân thuyền, mà một đầu khác các nàng cột trên eo của mình, cứ như vậy cho dù bị vứt cao rơi xuống sẽ rất đau, nhưng ít ra sẽ không bị vứt ra khỏi thuyền, tánh mạng vẫn là có thể giữ được.
Ở trong sóng to gió lớn, tầm mắt Tô Lạc chuyển đến trên người Ám Dạ Minh và Lam Tuyển.