Tô Lạc không thể làm gì, chỉ có thể căng da đầu đi theo bên cạnh hắn, tiếp thu ánh mắt của mọi người.
Theo sau, Bắc Thần Ảnh, Ám Dạ Minh còn có Lam Tuyển, một đám không coi ai ra gì tự tin ngang nhiên lên sân khấu.
Mỗi một người bọn họ bước ra đều mang đến chấn động thị giác và cảm giác vô cùng mạnh mẽ.
Cả nhóm đều là thiên chi kiêu tử, sau lưng đều có núi dựa là cả gia tộc khổng lồ, thân phận quý trọng vô cùng, nếu là vài vị này có sơ xuất gì, chỉ sợ toàn bộ đại lục đều rối loạn.
Trong nháy mắt nhìn đến Tô Lạc, trong đám người có một người sắc mặt lập tức đen thui.
Thái Tử điện hạ hai tròng mắt hung ác nham hiểm, sắc mặt âm trầm tới mức có thể chảy nước.
Đã sớm đồn đãi Nam Cung Lưu Vân cùng Tô Lạc có quan hệ, vốn hắn còn không tin, bởi vì người như Nam Cung Lưu Vân sao có thể sẽ coi trọng Tô Lạc?
Chỉ là hắn không thể nghĩ đến, nha đầu mà mình từ hôn không cần này thế nhưng thật sự trong nháy mắt đã liên kết được với Nam Cung Lưu Vân, quả thực đúng là đánh hắn mặt!
Thái Tử điện hạ lạnh lùng trừngTô Lạc, nhìn nàng đi ngang qua mình, không khỏi hừ lạnh ra tiếng: “Nha đầu thúi, ai cho ngươi tới? Ngươi có tư cách gì tới đây?”
Tô Lạc nhẹ nhàng bâng quơ mà liếc hắn một cái.
Hửm? Thái Tử điện hạ? Sao lại gặp hắn ở đây? Thật là đen đủi.
Không đợi Tô Lạc đáp lời, một bên Bắc Thần Ảnh liền nhảy ra, có thể đánh nhau cùng Thái Tử điện hạ, hắn trước nay luôn luôn ra chiêu trước.
Chỉ thấy Bắc Thần Ảnh chắp tay ở phía sau, ngẩng đầu ưỡn ngực mà liếc xéo Thái tử: “Nha, ta nói là ai, thì ra là Nam Cung Lưu Tuyệt, sao vậy, năm trước ngay cả một con cá cũng không câu được, năm nay lại tới mất mặt hả?”
Đứa nhỏ Bắc Thần Ảnh này nói chuyện đúng là thẳng thắng đến đáng yêu, một câu liền khiến Thái tử mặt đen như đáy nổi.
Thái tử hung hăng trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, hừ lạnh mấy tiếng: “Bổn cung nói chuyện với Tô Lạc, ngươi nhiều chuyện cái gì!”
Bắc Thần Ảnh không thèm để ý Thái tử, ngược lại vui tươi hớn hở mà cười rộ lên: “Ta nói ngươi người này cũng thực sự có ý tứ, người ta vốn lười để ý đến ngươi, ngươi tung ta tung tăng chạy đến làm gì? Vậy mà là thái tử điện hạ đấy, thật không biết xấu hổ.”
Sắc mặt Thái tử trở nên xanh mét!
Thằng nhóc này biết nói chuyện hay không! Sao mỗi câu đều giống như ngâm trong nọc độc, quả thực độc chết người.
Thái Tử điện hạ thở phì phì mà trừng mắt nhìn Bắc Thần Ảnh, quay đầu quát Tô Lạc nói: “Ngươi lại đây cho bổn cung!”
Tô Lạc có chút cạn lời mà trợn mắt nhìn vị Thái tử này một cái.
Người này có bệnh hả? Mình cùng hắn có quan hệ gì sao? Thật sự xem hắn là trung tâm vũ trụ?
Tô Lạc tựa hồ không nghe thấy, quay đầu sang bên kia, rất có hứng thú mà thưởng thức phong cảnh nơi xa.
Ai ngờ hành động này của nàng lại là hoàn toàn chọc giận Thái tử, chỉ thấy hắn đùng đùng bước nhanh tới chỗ Tô Lạc, cánh tay dài đã muốn lôi nàng đi, nhưng mà còn chưa chờ hắn tiếp cận Tô Lạc, bỗng nhiên một đạo kiếm phóng tới hai tay hắn.
Thái Tử điện hạ bị dọa nhảy dựng.
Nếu là hắn khăng khăng kéo Tô Lạc, cánh tay này khẳng định sẽ mất.
Thái tử âm độc mà nhìn chằm chằm Nam Cung Lưu Vân một cái, quay đầu trừng Tô Lạc: “Ngươi lại đây cho bổn cung! Loại nữ nhân lả lơi ong bướm này, còn không sợ mất mặt sao?”
Lời này của hắn trực tiếp định nghĩa Tô Lạc thuộc về hắn.
Tô Lạc có tốt tính đến đâu đều bị hắn chọc giận, huống chi, tính tình Tô Lạc từ trước đến nay đều không tốt.
Chỉ thấy khóe miệng nàng lạnh băng khơi mào, liếc xéo Thái Tử điện hạ, thanh âm lại càng thêm nhẹ nhàng bâng quơ: “Nam Cung Lưu Tuyệt, trợn to mắt chó của ngươi mà nhìn cho rõ ràng, chúng ta đã giải trừ hôn ước, hiện tại không có quan hệ gì hết, đừng có lấy thân phận Thái tử đến đây làm ta ghê tởm.”