Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 363: Tử Kinh Đảo (14)




Tô Lạc ngó qua, thấy hắn thiếu kiên nhẫn như thế, chế nhạo một câu: “Lần này Thái Tử điện hạ phải cho ra ba viên tinh thạch màu xanh lá rồi, phải làm cho Thái Tử điện hạ tốn kém, thật là xin lỗi.”
Thái tử nghẹn một búng máu trong cổ họng.
Phun... phun không được.
Nuốt... nuốt không được.
Nghẹn tới mức sắc mặt của hắn xanh mét, hai mắt đỏ đậm, đôi tay run rẩy.
Bắc Thần Ảnh từ trước đến nay luôn vô cùng ăn ý với Tô Lạc, cộng sự khăng khít, thấy vậy lại cười hì hì đâm tiếp một đao: “Tẩu tử, ngươi không cần lo lắng cho Thái tử đâu, Hoành Viễn bảo điện kia của hắn có rất nhiều bảo bối, không sợ thua không đền nổi nha, cùng lắm thì chúng ta dọn hết cái bảo điện kia đi là được.”
Hoành Viễn bảo điện chính là nơi cất giữ bảo vật hơn mười năm của Thái Tử điện hạ, bên trong có vô số bảo vật, quả thực khiến người ta phải chú ý.
Hai mắt Thái tử đỏ đậm trừng Bắc Thần Ảnh, hận không thể nhào lên bóp cổ hắn. Không nói lời nào cũng không ai nghĩ ngươi là người câm!
Tô Lạc khẳng định gật đầu: “Nha, vậy ta an tâm rồi, nếu không, sợ Thái tử thua không đền nổi, ta cũng không dám buông tay câu.”
“Tẩu tử ngài quả thực quá thiện lương, quá vĩ đại, quá nhân từ!” Bắc Thần Ảnh hô to gọi nhỏ, khoa trương quơ chân múa tay, cuối cùng lại thực tốt bụng khuyên giải an ủi: “Nhưng ngươi nên thả sức câu, nếu không Thái Tử điện hạ sẽ nghi ngờ tính công bằng của thi đấu đó.”
Thái Tử điện hạ dường như muốn nôn ra máu.
Nha đầu thúi kia đừng bao giờ thả sức câu, hắn sẽ không nghi ngờ tính công bằng của thi đấu đâu! Thái tử dường như muốn rống ra những lời này! Nếu nha đầu thúi kia thả sức câu, ngay cả Hoành Viễn bảo điện của hắn cũng không đủ đền!
Tô Lạc liếc mắt một cái, thấy được vẻ mặt muốn ngất xỉu của Thái tử điện hạ, nàng ra vẻ kinh ngạc: “A? Thì ra tốt bụng cũng có thể làm chuyện xấu nha? Xem ra ta thật sự nên yên tâm gan dạ làm hết mình, nếu không Thái Tử điện hạ chắc chắn sẽ không vui.”
Lam Tuyển nghe hai người này nói chuyện không coi ai ra gì, quả thực hết chỗ nói rồi.
Rồi sau đó, Lam Tuyển và Ám Dạ Minh liếc nhau, trong mắt hai người lóe ra một nụ cười khổ, đều là bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Ai nói người đang rối rắm lúc này chỉ có Thái tử điện hạ chứ? Hai người bọn họ cũng thực hối hận có được không?
Lúc này, hai người đều đang lên án thủ đoạn của Nam Cung.
Tên nham hiểm kia chắc chắn đã sớm biết Tô Lạc có bản lĩnh này, cho nên ngay từ đầu đã đặt bẫy cho bọn họ nhảy vào, chế tạo ra một loại ảo gíac rằng nàng sẽ không câu được Tử Kinh Ngư, làm cho bọn họ thiếu cảnh giác, không có mặt mũi mà lấy Tử Kinh Ngư của một tiểu cô nương, cho nên tất cả đều thề son sắt cự tuyệt.
Bây giờ thấy Tô Lạc cầm từng con từng con lên, bọn họ nhìn cũng muốn lác cả mắt ra, hận không thể quay ngược thời gian, trở lại lúc còn ở trên thuyền, đúng lý hợp tình yêu cầu Tô Lạc giao nộp Tử Kinh Ngư.
Bắc Thần Ảnh cười hì hì đụng cánh tay Lam Tuyển một chút: “Hí hí, không ngờ tẩu tử lợi hại như vậy đúng không? Bây giờ hối hận đến mức xanh cả ruột đúng không?”
“Câm miệng!” Lam Tuyển oán hận trừng Bắc Thần Ảnh một cái, ngạo kiều quay mặt qua chỗ khác, nhưng hắn thật ra rất muốn đón gió khóc hu hu.
Tử Kinh Ngư nhiều như vậy, vốn đều là của hắn và Tiểu Minh Minh… Thất sách, thất sách quá lớn! Đều là do bị cái tên lừa đảo Nam Cung lừa dối mà ra.
Thật là ngẫm lại đều cảm thấy đau lòng… Lam Tuyển khoa trương che lại ngực, u u oán oán nhìn Nam Cung Lưu Vân
Ai ngờ thằng nhãi này không những không có một chút đồng tình nào, ngược lại còn khí thế mười phần liếc sang đây, nhàn nhạt nói một tiếng: “Sao vậy?”
Sao vậy? Còn có thể sao vậy? Hâm mộ ghen ghét hối hận phẫn hận chứ gì nữa! Nhưng lời này thật không dễ nói nha, Lam Tuyển lại chỉ có thể đáng thương, yên lặng u oán xoay đầu đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.