Tô Lạc ngay từ đầu đã tính kế tốt, lần này nhất định phải đào một mớ tiền của Thái Tử điện hạ, cho nên nàng không hề có ý muốn che giấu thực lực.
Theo thời gian trôi đi, một con lại một con Tử Kinh Ngư bị Tô Lạc câu lên.
Có đôi khi một lần câu là hai con, có đôi khi là ba con.
Hơn nữa mỗi một lần cắn câu đều không vượt quá mười giây, dường như là chỉ cần vung cần câu, kéo lên là sẽ có cả một dây cá.
Một màn này, quả thực kích thích những người chung quanh vô cùng, rất nhiều người đều ôm ngực, không nhịn được lắc đầu, tỏ vẻ chính mình khiếp sợ quá độ.
Thái Tử điện hạ nhìn Tô Lạc liên tiếp quăng cần câu xuống biển, cơ bắp trên mặt không nhịn được nhảy lên, rung động, hoàn toàn không ức chế được.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Tô Lạc, từ ban đầu kinh ngạc, khiếp sợ, khó có thể tin đến hiện tại tức giận, hối hận, kinh hoảng luống cuống.
Đường đường Thái Tử điện hạ khó được một lần kinh hoảng luống cuống chính là nhờ Tô Lạc ban tặng.
Hắn có thể không kinh hoảng sao?
Một con Tử Kinh Ngư chính là một viên tinh thạch xanh lá, một viên tinh thạch xanh lá có giá thị trường là năm ngàn đồng vàng, nhưng thường thường phải nâng giá đến một vạn đồng vàng mới có thể mua được.
Nếu nàng câu từng con một lên thì Thái tử chưa đến mức bị dọa thành như vậy, vấn đề là Tô Lạc đều kéo một bầy lên nha… Này quả thực là… Quả thực là…
Buồn cười! Thái tử chụp một chường thật mạnh lên lưng ghế, ghế dựa đang yên đang lành tức khắc hóa thành bột phấn.
Hành động của Thái tử tức khắc hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người.
“Ai, Thái tử đáng thương, lần này chỉ sợ muốn thua đến tận nhà bà ngoại.”
“Ai, ai biết vị cô nương Tô gia này lại lợi hại đến vậy? Đám Tử Kinh Ngư này giống như do nhà nàng nuôi vậy.”
“Nói cho đúng thì chuyện này cũng là do Thái tử khiêu khích nàng trước đúng không?”
“Vậy cũng đúng, nếu không phải Thái tử tự mình sang đây khiêu khích, người ta sẽ thi với hắn sao? Cái này gọi cái gì? Cái này gọi là trời làm bậy còn có thể sống, tự làm bậy không thể sống đó.”
“Suỵt, nhỏ giọng chút, không thấy mặt Thái tử điện hạ tái hết rồi sao? Cẩn thận đừng để hắn trút giận lên người chúng ta.”
Trong lúc nhất thời, mọi người đều nghị luận sôi nổi.
Vốn ngay từ đầu, dường như tất cả mọi người đều đoán Tô Lạc mới là người thua, nhưng là hiện tại, dưới thực lực mạnh mẽ không thể nghi ngờ của Tô Lạc, hướng gió dư luận quả thực đã thay đổi điên đảo, tất cả mọi bất lợi đều chỉ hướng Thái Tử điện hạ.
Thái Tử điện hạ vốn đang tức giận vô cùng, lại nghe mấy cái tin đồn nhảm nhí này, quả thực sắp bị buộc điên rồi.
Mặt hắn âm trầm, ánh mắt hung ác nham hiểm tàn nhẫnđảo qua một vòng, bị ánh mắt của hắn nhìn chăm chú, tất cả mọi người đều im lặng, hoảng sợ cúi đầu, sợ bản thân sẽ không cẩn thận đụng vào họng súng.
Tô Lạc thấy thần sắc của Thái tử kinh hoảng, nàng câu càng hăng say.
Hiện giờ cái thùng gỗ nhỏ của nàng đã biến thành thùng gỗ vô cùng lớn.
Tô Lạc nhìn cái thùng gỗ vô cùng to đó, hơi hơi nhíu mày, lại nhìn Bắc Thần Ảnh một cái: “Cái thùng gỗ này hình như chứa không nổi rồi đúng không?”
Bắc Thần Ảnh tươi cười sáng lạn vô cùng, thấy vậy gật đầu thật mạnh, cười hì hì như tranh công: “Tẩu tử, nhìn xem đó là cái gì?”
Tô Lạc theo tầm mắt của hắn nhìn lại, thấy một đám thủy thủ đang đi xuống từ du thuyền xa xỉ kia của bọn họ, hai người một nhóm, mỗi một nhóm đều ôm một thùng gỗ thật to, nhìn ra cái thùng này có thể chứa được hai người trưởng thành cùng một lúc.
Tô Lạc đơn giản đếm thử, phát hiện có hơn mười thùng, trong lúc nhất thời, nàng thật sự có chút cạn lời.
Thái Tử điện hạ thấy từng hàng thùng gỗ kia, cơ bắp trên mặt run rẩy nhanh hơn.