Bắc Thần Ảnh luôn luôn đấu cân sức ngang tài với Thái tử, chưa bao giờ thắng áp đảo như lúc này, hết thảy đều nhờ công của Tô Lạc, cho nên hắn đột nhiên sinh ra lòng sùng bái dành cho nàng
Bởi vì Lam Tuyển và Bắc Thần Ảnh là hai người sẽ lấy cá ra, cho nên để đề cao hiệu suất, Tô Lạc đã sắp xếp việc câu cá của nàng thành dây chuyền sản xuất như sau.
Lam Tuyển gắn mồi câu, Tô Lạc vứt cần câu xuống câu cá, Bắc Thần Ảnh lấy cá ra, vừa thực hiện theo dây chuyền sản xuất thì tức khắc tăng hiệu suất lên tới cực hạn, thường thường không đến mười giây đồng hồ đã có thể thuận lợi bắt giữ đến một đợt cá.
Thái Tử điện hạ tỏ vẻ muốn quỳ lạy, nhưng là hắn thực nhanh bỏ cái suy nghĩ đó đi.
Quần chúng vây xem đã bị tình cảnh này làm cho ngây người, người vây quanh càng ngày càng nhiều.
Có chút người là căn bản không muốn đi câu cá, có chút người thông minh cũng cầm cần câu lại đây chen chung một chỗ ngồi, nghĩ có thể cọ một chút may mắn của Tô Lạc.
Nhưng những người này lại không biết, nguyên nhân chính là vì có Tô Lạc, mồi cá kia của bọn họ càng ngày càng bị ghét bỏ, càng không thể câu đến cá, cái này kêu thông minh quá bị thông minh lầm.
Một tiếng trôi qua…
Hai tiếng trôi qua…
Hai tiếng rưỡi trôi qua…
Bắc Thần Ảnh nhìn thời gian, ở phút cuối cùng hô lên: “Đã đến giờ!”
Vì thế, hai bên đều buông cần câu, trọng tài đến kiểm tra kết quả.
Kiểm tra kết quả này thật ra hoàn toàn là kiểm tra Tô Lạc, bởi vì Thái Tử điện hạ không câu được con nào hết.
Nguyên nhân của việc này, một là vì tâm trạng của hắn không tốt, hai là tự sa ngã, điểm thứ ba quan trọng nhất là bởi vì có mồi cá của Tô Lạc tạo sự đối lập, cho nên Thái Tử điện hạ càng không thể câu đến cá, mọi con Tử Kinh Ngư đều quay chung quanh Tô Lạc cắn câu.
Cho nên, chiến tích của hắn là chiến tích thảm hại nhất từ trước đến nay, một con cũng không có.
Đúng vậy, đường đường Thái Tử điện hạ mà lại không câu được con Tử Kinh Ngư nào, quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ.
Có lẽ Thái Tử điện hạ cũng cảm thấy thực mất mặt, toàn bộ quá trình hắn đều đen mặt, hận không thể lăng trì xử tử tất cả mọi người.
“Nào nào nào, bây giờ chúng ta đếm số lượng Tử Kinh ngư mà Tô cô nương câu được, ha ha, tất cả mọi người đều rất chờ mong, rất hiếu kì, rất muốn biết Tô Lạc cô nương vĩ đại, nhân từ, vận may tốt vô cùng của chúng ta đến tột cùng câu được bao nhiêu con cá đúng không?”
Bắc Thần Ảnh thân là trọng tài, lại không có một chút tự giác nào của trọng tài, hắn vừa kích động nói ra, càng khiến mọi người kích động nhiều hơn, khiến tất cả mọi người đều xem nhẹ Thái Tử điện hạ.
Bắc Thần Ảnh, Lam Tuyển, Ám Dạ Minh, ba vị công tử vốn cao cao tại thượng của những gia tộc lánh đời, hiện tại lại hóa thân thành tiểu đệ, tất cả đều giúp Tô Lạc đếm cá.
Kiểm kê xong, Lam Tuyển và Ám Dạ Minh liếc nhau, hai người cùng ôm ngực, sắc mặt đau kịch liệt, hối hận liên tục, tiện thể cũng đều đáng thương mong chờ nhìn Tô Lạc…
Bộ dang kia thực sự là làm người thương tiếc.
Nhưng mà sau khi trải qua mỹ nhân kế của Nam Cung Lưu Vân, chiêu này hoàn toàn vô dụng đối với Tô Lạc.
Bắc Thần Ảnh rất đắc ý ngó Thái Tử điện hạ một cái, cười hì hì nói: “Nam Cung Lưu Tuyệt, muốn biết ngươi thua bao nhiêu viên tinh thạch xanh lá không?”
Sắc mặt của Thái Tử điện hạ lúc này có thể dùng hai chữ trắng bệch để miêu tả.
Hai tay trong ống tay áo của hắn không nhịn được run rẩy, ngay cả ống tay áo cũng run nhè nhẹ.
Thân là một Thái tử, tố chất như vậy thật sự là không được.
Bắc Thần Ảnh thưởng thức đủ thần sắc kinh hoảng của Thái tử, lúc này mới chậm rãi thở dài, thực tốt bụng nói cho hắn biết.