Nam Cung Lưu Vân nói: “Đúng vậy, bởi vì trong Tử Ngư Điện có vô số bảo bối, quý giá đến mức ai cũng phải coi trọng.”
“Trăm năm sẽ xuất hiện một lần? Vì sao?”
“Không ai biết vì sao, chỉ biết là bảo bối trong Tử Ngư Điện nhiều vô cùng, chỉ cần vận khí tốt, thu hoạch sẽ không ít.” Nam Cung Lưu Vân nhìn con thuyền đang anh dũng chạy theo đằng sau, nhàn nhạt gợi lên khóe môi: “Những người đó trải qua lốc xoáy thủy vực nguy hiểm mà đến, không chỉ đơn giản là muốn câu Tử Kinh Ngư, nguyên nhân rất lớn là vì muốn đi vào Tử Ngư Điện này.”
Trăm năm mới có thể gặp được một lần, hơn nữa ai cũng không xác định được là năm nào, cho nên chỉ có thể dựa vào may mắn.
Nhưng không ngờ, Tô Lạc mới lần đầu tiên tới, đã gặp phải kì tích không thể nhìn thấy này, chỉ có thể nói là vận khí tốt vô cùng.
Tử Ngư Điện sao? Tầm mắt Tô Lạc ngóng nhìn phương xa, có chút chờ mong.
Lúc trước khi còn ở Tử Kinh đảo, nhìn bóng dáng màu trắng kia sẽ cảm thấy rất gần, nhưng hiện tại du thuyền đang chạy như bay, chạy lâu như vậy vẫn chưa đến nơi.
Du thuyền của Nam Cung Lưu Vân không chỉ là xa hoa nhất, nói về chức năng cũng là tốt nhất, nên chiếm lấy vị trí thứ nhất.
Du thuyền của thái tử ở vị trí thứ hai.
Lúc này trên mặt Thái tử đã không còn hậm hực hung ác nham hiểm như ban đầu.
Hắn không ngờ vận khí của hắn sẽ tốt như vậy, cho nên tục ngữ nói rất đúng, tái ông mất ngựa biết đâu là họa phúc.
Vừa nãy hắn thua tới mức ngay cả quần lót cũng không còn, bây giờ, Tử Ngư Điện trăm năm khó gặp lại xuất hiện.
Tử Ngư Điện, chính là Tử Ngư Điện có số lượng bảo bối nhiều vô cùng trong truyền thuyết! Nói không chừng hắn vận khí tốt, nhặt được một kiện linh bảo, giá trị có thể vượt qua một ngàn viên tinh thạch xanh lá kia.
Hừ hừ, muốn ép hắn phá sản? Kiếp sau đi!
“Hử, đó là…” Bắc Thần Ảnh nhìn con thuyền nhỏ từ nơi xa chạy thẳng đến thuyền của bọn họ, vẻ mặt hiện lên một tia căng thẳng
Trên con thuyền kia, một nam một nữ đang đứng thẳng.
Nam mặc một thân cẩm bào màu đen, eo đeo ngọc đái băng lam, khí vũ bất phàm, khí thế bức người.
Nữ một thân bạch y, giống như tiên tử không dính khói lửa phàm tục, siêu phàm thoát tục, đẹp tuyệt nhân gian.
“Lý Dao Dao?” Lam Tuyển thấy nữ nhân đẹp đến mức khiến người khác hít thở không thông kia, không khỏi nhíu mày, tiện đà bất động thanh sắc nhìn Nam Cung Lưu Vân một cái, dừng lại hơn nửa giây trên mặt Tô Lạc.
Dao Trì tiên tử Lý Dao Dao, tâm tư của nàng với Nam Cung Lưu Vân, là bạn cùng lớn lên, bọn họ sao lại không biết?
Ngày thường thì thôi đi, nhưng hiện tại Nam Cung rõ ràng đã động tâm với Lạc nha đầu, như vậy lúc này Lý Dao Dao đến đây, chẳng phải là… Lúc này có trò hay để nhìn rồi.
Bắc Thần Ảnh, Lam Tuyển, Ám Dạ Minh ba người liếc nhau, sau đó ăn ý mười phần nhìn về Nam Cung Lưu Vân.
Hai người phụ nữ tranh một chồng nha, trò hay muốn lên sân khấu.
Đám bạn xấu này đều không có ý tốt liếc xéo Nam Cung Lưu Vân, chờ mong nhìn ra một tia manh mối trên mặt hắn.
Nhưng bọn họ thất vọng rồi.
Sắc mặt Nam Cung Lưu Vân vẫn như thường, khuôn mặt tuấn tú kia không thay đổi chút nào, chỉ có Tô Lạc có thể cảm giác được lực tay của bàn tay đang nắm tay nàng tăng mạnh.
Dao Trì tiên tử… Tô Lạc híp mắt lại, nhìn thuyền con không ngừng tới gần, trong mắt léo ra một tia sáng
Ha hả, thật đúng là không ngờ sẽ ở lúc này, ở chỗ này, nhìn thấy nữ nhân đã từng đuổi giết nàng.
Nam Cung Lưu Vân, lúc này ngươi sẽ làm thế nào? Sẽ vẫn bao che cho nàng sao?