Vì thế, Lam Tuyển kể chuyện xấu hổ khi xưa của Bắc Thần Ảnh mà không hề thấy áy náy, chỉ thấy hắn ôm bụng cười một lúc lâu.
Sau đó mới chậm rãi nói: “Tẩu tử có điều không biết. Khi chúng ta còn nhỏ, khi ông nội của Bắc Thần làm tiệc mừng thọ, chúng ta theo trưởng bối đến Bắc Thần cung. Năm đó, trong đám người đến mừng thọ có người dâng lên Tử Kinh Ngư, mà cái đầu của Tử Kinh Ngư rất là to, ước chừng nó đã tu luyện đến mấy trăm năm, có vẻ sắp thành tinh. Lúc ấy, ông nội của Bắc Thần rất cao hứng, chuẩn bị lưu giữ để ngày sau dùng, nhưng mấy đứa trẻ người non dạ chúng ta đã trộm đống Tử Kinh Ngư kia, chạy đến sau núi nướng ăn.”
Nói tới đây, Lam Tuyển dừng một chút, tựa hồ cảm thấy những chuyện sau đó rất buồn cười, lại ôm bụng ai da ai da cười rộ lên.
Ám Dạ Minh nhìn đến khó chịu trong lòng: “Ngươi còn không kể tiếp đi. Nếu người không kể thì để ta.” Vừa hay chuyện một trăm con Tử Kinh Ngư kia mình cũng biết được phân nửa.
Lam Tuyển một tay đẩy Ám Dạ Minh ra, thừa cơ ngồi vào bên cạnh Tô Lạc, vừa cười vừa kể tiếp cho nàng nghe: “Sau này, sự việc đương nhiên là bị bại lộ. Sau khi ông nội của Bắc Thần biết, dường như là tức đến chết, Bắc Thần đại thúc đem Bắc Thần Ảnh xách về trực tiếp dùng trượng đánh. Lúc đó, mấy người bọn ta sợ đến mức tè ra quần. Cuối cùng, Nam Cung đưa ra một chủ ý. Ngươi đoán xem là gì?
Dùng trượng đánh? Nhưng có Nam Cung Lưu Vân đứng ra, trận này tên nhóc Bắc Thần Ảnh chắc là không thiệt thòi được.
Tô Lạc cười lắc đầu. Lam Tuyển vẻ mặt sùng bái nói: “Ngươi chắc chắn là không tưởng tượng được. Lúc ấy, Nam Cung không biết từ nơi nào trộm được khốii thịt tươi từ cánh tay vượn tinh, đắp lên mông của Bắc Thần Ảnh. Khi Bắc Thần đại thúc nghiêm túc quất trượng xuống, tức khắc mông của Bắc Thần Ảnh liền tràn ngập máu, máu thịt bay tứ tung. Thấy vậy, sắc mặt Bắc Thần đại thúc bị dọa sợ đến tái mét, ha ha ha ha…”
Không ngờ bọn họ hiện tại là một đám người khí phái quý tộc này mà thuở nhỏ lại có mặt bướng bỉnh như vậy.
Tô Lạc cảm thấy có vẻ rất hứng thú: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, bà nội của Bắc Thần Ảnh đau lòng đến muốn ngất đi luôn. Hoàn toàn không màng đến khách khứa đầy nhà, bà xách theo chổi lông gà, đuổi theo đánh Bắc Thần đại thúc, chạy lòng vòng khắp cả sân. Ông nội của Bắc Thần ngăn cản bà cũng không cẩn thận bị đấm vài cái, ha ha ha ha ha…” Nhớ tới sự việc xấu hổ năm đó, Lam Tuyển ôm bụng cười đến thiếu chút nữa bò lăn ra đất.
Nghe xong câu chuyện cười của Lam Tuyển, không khí căng thẳng ban nãy có chút giãn ra. Tô Lạc không khỏi có chút hảo cảm với Lam Tuyển hoạt bát, cảm thấy hắn là một đứa trẻ tốt, quyết định đưa hắn mấy con Tử Kinh Ngư miễn phí.
Dao Trì tiên tử hiển nhiên biết rõ ràng câu chuyện thú vị này hơn Tô Lạc. Cho nên việc nàng chú ý không phải đoạn chuyện xưa cũ kia mà là cách xưng hô của Lam Tuyển.
Lam Tuyển trong lúc lơ đãng lỡ miệng gọi “tẩu tử”, có lẽ chính hắn cũng không nhớ rõ nhưng Dao Trì tiên tử là người mẫn cảm. Sao nàng lại không nghe thấy chứ?
Nàng giấu bàn tay nắm thật chặt trong ống tay áo, tiện đà nở một nụ cười rạng rỡ, trên mặt tỏ vẻ điềm đạm, dường như trách cứ Lam Tuyển mà liếc mắt một cái: “Ngươi nói những việc này trước mặt Tô cô nương làm gì? Nàng cũng không phải người trong nhóm chúng ta, biết nhiều ngược lại không tốt cho nàng.”
Rồi nàng cười nhìn Tô Lạc: “Tô cô nương, ta nói chuyện hơi thẳng thắn, ngươi sẽ không để ý chứ?”
Vị Dao Trì tiên tử đây một khắc không chèn ép mình thì không thoải mái được.
Tô Lạc nhướng mày cười, không tỏ ý kiến.
Dao Trì tiên tử cười nhìn Nam Cung Lưu Vân, kéo kéo ống tay áo hắn, có chút hờn dỗi nói: “Tam sư huynh vừa rồi không phải trêu ghẹo Tô Cô Nương rất vui sao? Sao bây giờ lại không để ý đến nàng ấy? Tam sư huynh cũng thật là, ta vừa tới, ngươi liền bỏ rơi Tô cô nương, người khác sẽ nhìn ta thế nào?”