Nam Cung Lưu Vân chậm rãi mở miệng: “Rất đơn giản. Kỳ thật ta chính là muốn thử xem tiểu bảo bối Tô Lạc nhà ta có biết ghen hay không mà thôi. Kết quả, thật là cảm ơn ngươi đã hợp tác diễn xuất, diễn rất xuất sắc, cũng rất có ích nha.”
Cả người Dao Trì tiên tử run lên, quả thực lung lay sắp ngã.
Nàng tại sao lại không nhìn ra, vừa rồi Nam Cung Lưu Vân làm vậy là để lừa gạt nàng, khiến nàng diễn trò cho tiểu tiện nhân Tô Lạc kia xem. Vì hắn muốn khiêu khích nàng ta, xem nàng ta có ghen hay không!
Tại sao lại như vậy… Mấy tháng trước, hắn đối xử với nàng vẫn rất thân mật, chính mình là người con gái duy nhất có thể lại gần hắn… Chỉ duy nhất mình.
Tam sư huynh sao lại thay đổi nhanh như vậy?
Không, không phải, hết thảy chuyện này đều là bởi vì tiểu tiện nhân Tô Lạc này! Nếu không phải tại nàng ta, bản thân cũng sẽ không rơi vào cục diện chật vật như bây giờ. Tam sư huynh cũng sẽ không đối đãi với mình như thế!
Cặp mắt Dao Trì tiên tử hung hăng như muốn phun nọc bắn về phía Tô Lạc, cặp mắt kia dường như muốn khoét một cái lỗ trên người Tô Lạc.
Giờ khắc này, nàng cơ hồ muốn xông thẳng lên, bóp chết Tô Lạc đang sống sờ sờ kia!
Mệnh ả tiểu tiện nhân kia thật đúng là tốt. Lúc trước, nàng phái nhiều người đi truy sát ả như vậy. Thế mà ả ta đều thoát được, nhưng sau này thì đừng hòng thoát! Dao Dao nàng xin thề, nhất định phải đem ả băm thây vạn lần, để rửa hận trong lòng!
“Tam sư huynh! Người là vì một nữ nhân như vậy mà muốn vứt bỏ cảm tình nhiều năm của chúng ta thật sao?” Dao Trì tiên tử phẫn hận mà chỉ vào Tô Lạc, trong mắt lộ ra nỗi đau kịch liệt vạn phần: “Ngươi rõ ràng biết nàng ta là bị Thái tử vứt bỏ! Thái tử đã không cần đôi giày rách đó thì ngươi lại đi nhặt về!”
“Bang!” Một cái tát thật mạnh, thật hung hăng giáng lên mặt Dao Trì tiên tử.
Đôi mắt Nam Cung Lưu Vân giống như ẩn chứa băng tuyết ngàn năm, ánh mắt lạnh lẽo, đạm mạc mà gằn từng chữ một: “Ngươi có tin bổn vương sẽ xé rách miệng ngươi không?”
Không ai biết Nam Cung Lưu Vân sẽ đột nhiên nổi giận.
Hắn xưa nay đối đãi với Lý Dao Dao rất tốt, luôn coi nàng như muội muội ruột. Lý Dao Dao chỉ còn thiếu một bước là có thể đi vào trong lòng hắn.
Quan hệ giữa bọn họ vốn rất thân thiết, không ai có thể so sánh được.
Dao Trì công chúa che gò má sưng đỏ, khó tin trợn mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân. Thân mình rung rẩy như sắp ngã, lẩm bẩm tự nói: “Ngươi đánh ta… Ngươi lại dám đánh ta…”
Bọn họ quen biết nhau mười mấy năm, hắn đối với vô số người giận quá mức, động tay động chân. Nhưng hắn đối với nàng luôn luôn ăn nói nhỏ nhẹ, tế nhị, hiện tại lại vì một mối quan hệ không đến vài tháng, hơn nữa còn là nữ nhân phế vật, cỏ rác, ti tiện mà đánh nàng!
Vốn là người tự đánh giá mình rất cao, Dao Trì tiên tử sao có thể chấp nhận được? Giờ phút này, nàng cỏ vẻ sắp bị chính mình bức điên rồi.
Lý Ngạo Thiên quả thực nhìn không nổi nữa.
Tiểu công chúa được yêu thương nhất Dao Trì cung, được tất cả các trưởng bối đều cưng chiều, bảo bọc trong tay như bảo bối, lại ở chỗ này chịu khi dễ, khuất nhục như vậy. Việc này làm sao hắn có thể chấp nhận?
“Dao Dao, bỏ đi! Không cần ngươi là tổn thất của hắn. Chúng ta đi!”
Cái tát này, hắn sẽ nhớ kỹ!. Truyện Ngược
Cặp mắt Lý Ngạo Thiên lạnh băng như rắn độc mà liếc Tô Lạc một cái.
Nữ nhân này, mặc kệ là cố ý hay vô tình, sự tồn tại của nàng gây trở ngại tình cảm giữa Dao Dao và Nam Cung. Nàng còn sống thì sự hợp tác giữa Nam Cung gia tộc và Lý gia sẽ có một vết rạn nứt. Thân là đệ tử chính tông của Lý gia, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Cho nên, nữ nhân kia, cần phải chết!
“Nhị ca…” Dao Trì tiên tử cực kỳ không cam lòng, nàng không ngờ phải dùng tư thái ủ rũ của kẻ thất bại rời đi như vậy.
“Còn không đi, ở lại chỗ này chỉ thêm mất mặt xấu hổ thôi!” Lý Ngạo Thiên hiếm khi lớn tiếng đối với Lý Dao Dao, lần này lại gầm lên.