“Cái gì?” Tô Lạc nhất thời có chút không kịp phản ứng.
“Ưu điểm lớn nhất của ngươi là may mắn, chẳng lẽ đến bây giờ ngươi còn không có phát hiện sao?” Nam Cung Lưu Vân cười nhìn nàng: “Không tin tự ngươi đếm xem, vận khí của ngươi đến tột cùng tốt đến mức nghịch thiên như thế nào.”
Nam Cung Lưu Vân nói chưa dứt lời, hắn vừa nói xong, Tô Lạc quả thật trong lòng xúc động.
Từ lúc bắt đầu xuyên không nuốt phải Long Nhẫn, đến sau này thí nghiệm thiên phú, sau đó lại lần lượt kỳ ngộ tại sơn mạch Lạc Nhật, ngay cả câu Tử Kinh Ngư cũng là… Đủ loại chuyện như vậy xảy ra, nghĩ kỹ thì vận may chiếm một phần rất lớn.
Nhưng mà vận may tốt thì sao nào, vận may cũng là thực lực.
Đôi mắt Tô Lạc sáng lên, không phải không đắc ý, nàng nâng cằm: “Ai kêu ta nhân phẩm tốt chứ, loại chuyện này là hâm mộ cũng không được đâu, ngươi cứ ở đó mà ghen ghét đi.”
Nam Cung Lưu Vân mắt đẹp kiều diễm, cười nhẹ: “Xác thật hâm mộ cũng không được,Vậy chắc bổn vương còn không cần đi dạo với ngươi? Nói không chừng nha đầu ngươi đây đi ở ven đường cũng có thể đá phải Tử Ngư thủy tinh đấy chứ.”
Người khác tự nhiên không có khả năng, nhưng là Tô Lạc… Nha đầu này thật đúng là khó mà nói.
Tô Lạc đang muốn trêu chọc hắn một câu, bỗng nhiên, bước chân dừng lại.
Lúc sau, nàng biểu cảm phức tạp nhìn Nam Cung Lưu Vân, đôi mắt trong lúc nhất thời có chút quái dị.
“Sao vậy?” Thấy nàng dừng lại, Nam Cung Lưu Vân cũng không thể không dừng lại.
Tô Lạc trong tay bạch quang chợt lóe, Tiểu Thần Long đáng yêu trắng như tuyết liền xuất hiện ở trong lòng ngực Tô Lạc, không đợi Tô Lạc động thủ, nó đã tự mình bay thẳng tắp trở về đường cũ.
Nam Cung Lưu Vân nghi ngờ nhìn Tô Lạc.
Tô Lạc cười ha hả, thật sự là không biết nói như thế nào mới tốt.
Nàng kéo Nam Cung Lưu Vân bước nhanh đi theo Tiểu Thần Long, vừa đuổi theo vừa giải thích: “Vật nhỏ này… là Thần khí chuyên dùng để tầm bảo, đi theo nó chuẩn không sai.”
Tiểu Thần Long này lại có thể phát hiện bảo vật.
Nam Cung Lưu Vân đương nhiên là gặp qua Tiểu Thần Long, nhưng hắn lại không biết Tiểu Thần Long lại có chức năng tầm bảo.
Lúc này trong đại điện trống rỗng, trừ bỏ Nam Cung Lưu Vân cùng Tô Lạc hai người, mọi người vọt vào bên trong.
Tiểu Thần Long không có dừng lại trong đại điện, thân mình xinh xắn lanh lợi linh hoạt như mèo rừng của nó trực tiếp chạy thẳng ra bên ngoài.
Nam Cung Lưu Vân tuy rằng có chút không tin con chó con này có thể tầm bảo, nhưng nếu Tô Lạc thích, hắn sẽ chơi đùa chung với nàng. Chỉ cần là ở bên người nàng, bất luận làm cái gì hắn đều rất vui.
Tiểu Thần Long chạy băng băng khoảng một nén nhang, dừng lại chờ Tô Lạc và Nam Cung Lưu Vân, Tô Lạc có chút không biết nói gì.
Tiểu Thần Long dừng tại… thế nhưng lại dừng ở cửa đại điện, vừa rồi hầu như tất cả mọi người đều đứng ở chỗ này, đen nghìn nghịt một mảnh, tất cả mọi người đều đứng đây thương lượng như thế nào mới có thể mở phong ấn ra đi vào bên trong.
Chỗ này còn có thể cất giấu bảo bối thật hả? Nếu quả thực như thế, chỉ sợ mọi người biết rồi hối hận đến mức xanh cả ruột?
Chỉ thấy Tiểu Thần Long vươn hai chân trước không ngừng mà đào đất.
Móng vuốt sắc bén như đao, sắc bén hơn nhiều loại thần khí khác.
Nam Cung Lưu Vân thần sắc quái dị mà nhìn con chó nhỏ đang đào đất kia, khóe miệng hơi nhấc lên.
Mỗi một khối gạch trên mặt đất đều là huyền hàn thạch cứng rắn dị thường, nhưng dưới móng vuốt của bé con này, liền giống như bùn đất, một móng vuốt đi xuống, một khối gạch bị xốc lên, cứ như vậy tuần hoàn lặp lại.
Bỗng nhiên, Nam Cung Lưu Vân ánh mắt vừa chuyển, từ cái lỗ nhỏ bị đào ra kia, hắn cảm ứng được linh lực mãnh liệt dao động.