Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 387: Tử ngư điện (9)




Chẳng lẽ thực sự có bảo bối?
Nam Cung Lưu Vân nhìn xuống hố đen kia.
Chỉ thấy lỗ đen có đường kính rất nhỏ, chỉ có thể chứa Tiểu Thần Long chui qua, người khác nhiều nhất cũng chỉ có thể với hai tay vào. 
Chỉ thấy Tiểu Thần Long cuộn thành một cục nhảy xuống, khi đi ra, trong miệng nó ngậm một cái hộp gỗ tử đàn nho nhỏ tinh xảo, như muốn tranh công mà đưa cho Tô Lạc.
Sau đó cái đuôi nhỏ của nó cao cao nhếch lên, mắt to trắng đen rõ ràng nhìn Tô Lạc, cầu khen ngợi đáng yêu vô cùng.
Tô Lạc xoa đầu nó, cào cào hàm dưới của nó, Tiểu Thần Long lập tức vui cực kỳ, hưng phấn lăn vào trong lòng ngực Tô Lạc, móng vuốt nhỏ nắm vạt áo của nàng không buông tay. 
Nó đều đã lâu không ra ngoài hít thở, vẫn luôn bị chủ nhân nhốt bên trong nuốt tinh thạch tu luyện, hiện tại lập công, chủ nhân chắc không đem nó nhốt trong phòng tối nữa nhỉ?
Lực chú ý của Tô Lạc đều rơi xuống cái hộp nhỏ trong tay.
Nàng muốn mở hộp, lại phát hiện mở thế nào cũng không ra, giống y hệt như cái cửa kia, dường như bị người hạ phong ấn. 
Tô Lạc không những không có buồn bực, ngược lại càng cao hứng.
Có thể bị cường giả hạ phong ấn, tuyệt đối là thứ tốt, nàng mở không ra cũng không sao, bên người còn có vị cao thủ nè, cao thủ miễn phí có lý nào nào lại không sử dụng chứ.
Tô Lạc rất tự nhiên mà đưa cái hộp cho Nam Cung Lưu Vân: “Nè, mở ra nhìn xem đi, không biết bên trong là bảo bối gì đâu.” 
Nam Cung Lưu Vân thần sắc phức tạp mà nhìn con chó con đáng yêu trên vai Tô Lạc một cái, hắn là thật không ngờ tới, chon chó nho nhỏ này, thế mà thật sự là Thần Khí tầm bảo.
Có một bé con Thần Khí như vậy, trong Tử Ngư Điện có thể nói là chiếm hết món lời.
Nghĩ đến đây, tầm mắt Nam Cung Lưu Vân lại rơi xuống trên người Tô Lạc. 
Nha đầu này vận may… Hắn thật đều bắt đầu hoài nghi, nàng đi đường có thể hay không gặp phải Tử Ngư thủy tinh.
“Nhanh lên mở ra nhìn xem.” Khó được Nam Cung Lưu Vân cũng có lúc thất thần, Tô Lạc duỗi tay ở trước mặt hắn quơ quơ.
“Ừ.” Nam Cung Lưu Vân thu hồi lực chú ý, ngưng thần nhìn hộp gỗ tử đàn này. 
Phong ấn đối với Tô Lạc tới nói rất khó, nhưng là đối với Nam Cung Lưu Vân thì chưa chắc.
Chỉ thấy phịch một tiếng vang, nửa phần trước chiếc hộp bỗng nhiên văng ra.
Bên trong hộp gỗ tử đàn có một viên tròn nho nhỏ lẳng lặng nằm đó, to bằng nắm tay của người trưởng thành, toàn thân đen nhánh, theo cái nhìn của Tô Lạc, thứ này thật ra có tới bảy phần giống lựu đạn. 
Khi Nam Cung Lưu Vân nhìn thấy thứ này, thần sắc hơi ngưng đọng.
Tô Lạc thầm nghĩ: Có thể làm cho Nam Cung Lưu Vân có chút giật mình, cái này rốt cuộc là cái gì?
Nam Cung Lưu Vân thật cẩn thận mà đậy cái hộp gỗ nhỏ lại, tùy tay ở mặt trên vẽ một tia phong ấn, thấy Tô Lạc trừng mắt, hắn khóe miệng gợi lên một mạt cười: “Hết cách, phong ấn này chỉ cần ba cấp là có thể cởi bỏ, nếu không phong ấn, để ngươi cầm cũng có nguy hiểm.” 
“Thứ này rốt cuộc là cái gì?” Tô Lạc tò mò.
“Linh Đạn Cầu.” Nam Cung Lưu Vân bội phục mà nhìn Tô Lạc: “Vận khí của ngươi, tìm khắp toàn bộ thiên hạ, người nào có thể địch nổi? Quả thực là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, toàn bộ thiên hạ đều tìm không thấy đối thủ.”
“Nào có khoa trương như vậy.” Tô Lạc tức giận mà nói: “Ngươi nói cho ta biết cái Linh Đạn Cầu này rốt cuộc là thứ gì, có ích lợi gì?” 
“Khi cường giả cấp bảy trở lên tử vong, có thể ngưng tụ linh lực toàn thân thành Linh Đạn Cầu, cho nên, mỗi một viên Linh Đạn Cầu đều có uy lực cấp bảy trở lên, nhưng mà, đây là vật phẩm tiêu hao, dùng một lần sẽ mất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.