Bia sinh tử có tổng cộng 499 gian thạch thất, mỗi thạch thất đều không giống nhau.
Vận khí tốt, có lẽ đi vào chính là thiên tài địa bảo.
Vận khí không tốt, có lẽ đi vào sẽ đối mặt hồng hoang mãnh thú.
Phòng có thiên tài địa bảo còn tốt, tùy thời có thể đi ra, nhưng nếu là phòng có hồng hoang mãnh thú, trừ phi giết chết người giữ cửa bên trong, nếu không sẽ bị đối phương xé rách.
Nếu là thực lực tương đương, như vậy, chờ đến khi Tử Ngư Điện biến mất, như vậy người cũng sẽ biến mất theo, nếu có thể chống lại một trăm năm đói khát, có lẽ trăm năm sau còn sẽ ra ngoài, nhưng có khả năng sao?
Cho nên, nguy hiểm cùng kỳ ngộ sẽ cùng tồn tại, nguy hiểm càng cao kỳ ngộ càng lớn.
Mỗi người chỉ có thể lựa chọn tiến vào một gian thạch thất, mà ai cũng không biết chính mình sắp phải đối mặt với cái gì.
Có người chùn bước không dám tiến vào, có người lại vì thiên tài địa bảo mà dũng cảm tiến tới.
Lúc này, rất nhiều người đều có vẻ rất do dự, một đám đều đứng ở cửa thạch thất, đắn đo suy nghĩ, muốn tiến vào lại không dám.
Nhưng là Tô Lạc hoàn toàn không có loại ưu sầu này, bởi vì nàng có Tiểu Thần Long, mà Tiểu Thần Long đối với chuyện tầm bảo xưa nay bách phát bách trúng.
Tiểu Thần Long lúc này có vẻ đặc biệt thần khí, thần thái sáng láng.
Cái mũi nó ở chung quanh ngửi ngửi, sau đó bước chân ngắn nhỏ chạy về phía trước.
Khóe miệng Nam Cung Lưu Vân hơi nâng lên.
Người tạo ra Tử Ngư Điện phỏng chừng cũng không thể tưởng được, một ngày kia sẽ có một con chó con nho nhỏ, có thể thông qua khứu giác để phân biệt liệu bên trong có dấu bảo vật hay không.
Này quả thực chính là gian lận, lại còn gian lận đúng lý hợp tình.
Lúc này Tiểu Thần Long tung ta tung tăng bay nhanh, mà Tô Lạc cùng Nam Cung Lưu Vân chậm rì rì đi dạo, tựa hồ con chó nhỏ kia đang tự mình chơi đùa, cùng bọn họ cũng không có quan hệ.
Cuối cùng, Tiểu Thần Long dừng lại bước chân, vui mừng mà ngừng ở cửa thạch thất.
Thạch thất đánh số 123.
Tại cửa thạch thất này có một vị cô nương dáng người yểu điệu khuôn mặt tuyệt mỹ, vị cô nương này Tô Lạc rất quen thuộc, không phải người khác, đúng là vị Dao Trì tiên tử kia.
Lúc này, nàng đang đứng ở trước cửa trầm ngâm, trong tay cầm một cái la bàn giống như máy trắc nghiệm.
Chỉ thấy nàng nhíu mày liễu lại, bồi hồi hồi lâu cũng không quyết định được có nên đi vào hay không.
Tiểu Thần Long thấy vị cô nương này đứng ở trước cửa thạch thất, tức khắc nóng nảy!
Bảo vật trong này cũng không thể để cho người khác đoạt đi!
Tiểu Thần Long quýnh lên, tức khắc nhe răng trợn mắt với Dao Trì tiên tử, hung ác rít gào, mắt lộ ra hung quang, uy hiếp nàng mau nhanh chóng rời đi.
Động vật điều có bản năng bảo vệ thức ăn của mình, mà thức ăn của Tiểu Thần Long tương đối cao cấp, đương nhiên là phải có bản năng bảo hộ rồi.
Bảo bối mà nó nhìn trúng, sao có thể sẽ để người khác nhanh hơn một bước?
Tiểu Thần Long hoàn toàn không biết, nó bé xíu xiu, lại cố gắng nặn ra một gương mặt nghiêm túc đáng yêu biết bao, xinh xắn biết bao, nó chỉ một lòng muốn đuổi người.
Dao Trì tiên tử bị cản trở, cúi đầu nhìn thấy một con chó con đang giận dữ gầm nhẹ với mình, lại liếc mắt một cái, liền nhận ra tiểu súc sinh này là linh sủng của Tô Lạc.
Lúc trước, vốn có thể dùng một mũi tên bắn chết Tô Lạc, nhưng lúc ấy con vật nhỏ này chạy ra, ngoài dự đoán mọi người mà gặm mất mũi tên kia.
Lúc ấy nàng đã cẩn thận lưu ý vật nhỏ này, hiện tại vừa thấy, tức khắc tư tâm nổi lên.
Vật nhỏ này thực rõ ràng không phải chó con bình thường, rất có thể là linh sủng thưa thớt thần kỳ nào đó, nhưng là nó đã cùng Tô Lạc ký kết khế ước.
Nhưng mà không quan hệ, chỉ cần Tô Lạc chết, khế ước tự động giải trừ, như vậy vật nhỏ này sẽ là của chính mình!
Hiện tại hoàn toàn có thể làm thân trước