Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 393: Tử ngư điện (15)




Cái tô bự màu xanh biếc này có chứa đầy tinh thạch.
Đỏ, cam, vàng, xanh lá, xanh biếc… Màu nào cũng có!
Hơn nữa còn là một bát to đầy ắp! 
Tô Lạc thấy vậy không khỏi hít một hơi.
Những viên tinh thạch tỏa ra ánh sáng bảy màu này không hề thiếu tinh thạch xanh lá và xanh biếc, ở bên ngoài sẽ trân quý đến mức độ nào? Ngẫm lại chính mình cực cực khổ khổ đổ thạch, cũng chỉ đổ được nhiều nhất là mười viên mà thôi.
Tầm mắt Tô Lạc gắt gao nhìn chằm chằm cái tô to này, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm tinh thạch bên trong tô, đám tinh thạch này ước chừng cũng phải mấy trăm viên nhỉ? Nếu lấy ra ngoài, cơ hồ có thể gây chấn động mạnh. 
Lúc này Tô Lạc có chút ngốc ngốc, giống như một tên ăn mày đã đến lúc khốn cùng đột nhiên nhìn thấy trước mắt mình là nguyên một phòng đầy ắp vàng, hơn nữa có thể tùy ý sử dụng, sao lại có thể không hưng phấn được chứ?
Tiện đà, tầm mắt Tô Lạc rơi xuống trên người con cá màu tím kia.
Vật nhỏ cỡ bàn tay này… không phải là cái nàng đang nghĩ đến đó chứ? 
“Tử Ngư thủy tinh?” Sắc mặt Nam Cung Lưu Vân khẽ biến, kinh hô ra tiếng.
Tử Ngư thủy tinh mà trong thiên hạ vô số người tha thiết ước mơ, cứ đột ngột không hề báo trước mà xuất hiện như vậy.
Tô Lạc không khỏi hít một hơi. 
Nàng vừa rồi chỉ suy đoán nho nhỏ một chút, không ngờ tới thật là Tử Ngư thủy tinh.
Nhưng vào lúc này, Tử Ngư thủy tinh bỗng nhiên mở miệng ra, tức khắc, một viên tinh thạch xanh lá phun ra từ trong miệng nó, lặng yên bắn về phía cái tô to kia.
Nhưng cái tô bự kia rõ ràng đã chứa đầy thủy tinh, đã không thể chứa nổi viên này nữa. 
Thế nên việc làm Tô Lạc hối hận vạn phần đã xảy ra.
Chỉ thấy viên tinh thạch xanh lá kia bị bắn vào bên trong tô, theo quán tính mà trượt ra khỏi tô rơi xuống ngọc đài bên dưới, lúc này, cảnh tượng khiến Tô Lạc ngạc nhiên đã xảy ra.
Chỉ thấy viên tinh thạch màu xanh lá kia phịch một tiếng rơi xuống ngọc đài, sau đó… Sau đó lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, biến mất! 
“Tại sao lại như vậy!” Tô Lạc có chút trợn tròn mắt.
Đó cũng không phải là tinh thạch màu đỏ hoặc là màu cam, đó là tinh thạch màu xanh lá nha, không thấy Liễu gia lão gia tử vì một viên tinh thạch màu xanh lá mà ngay cả Tấn Vương phủ cũng dám đánh tới sao?
Bởi vậy có thể thấy được tinh thạch màu xanh lá thưa thớt đến mức nào! Ở trên đại lục lại trân quý đến mức nào. 
Nhưng bây giờ Tô Lạc lại trơ mắt nhìn một viên tinh thạch màu xanh lá biến mất ngay trước mắt nàng.
Rõ ràng dễ như trở bàn tay, lại lỡ mất dịp tốt, loại cảm giác này mới là ngược tâm nhất.
“Đây rốt cuộc là sao chứ! Tinh thạch đâu? Chạy đi đâu?” Tô Lạc không vui ghé vào ngọc đài, tỉ mỉ tìm kiếm, nhưng sao có thể còn tìm được một chút bóng dáng của tinh thạch màu xanh lá chứ? 
“Hẳn là bị ngọc đài nuốt mất.” Nam Cung Lưu Vân quan sát trong chốc lát liền đưa ra kết luận.
“Ngọc đài còn có thể cắn nuốt?” Tô Lạc quả thực khó có thể tin, chẳng lẽ ngọc đài còn có linh tính?
Nam Cung Lưu Vân gật gật đầu: “Thế gian vạn vật, tương sinh tương khắc. Tử Ngư thủy tinh có thể phun tinh thạch, thật sự quá mức nghịch thiên, dựa theo thế đạo pháp tắc, tóm lại phải có chút hạn chế mới đúng.” 
Dừng một chút, Nam Cung Lưu Vân lại nói: “Tử Ngư thủy tinh một ngày có thể phun ba lần tinh thạch, tinh thạch cấp cao lại xuất hiện ngẫu nhiên, phun hết trong một trăm năm, số lượng tinh thạch sẽ nhiều đến mức nào? Chỉ cần xuất hiện, tuyệt đối có thể khiến cho cả đại lục rung chuyển, cho nên cần phải đặt ra hạn chế. Hẳn là nếu tinh thạch trượt khỏi cái tô to này sẽ bị ngọc đài cắn nuốt, cũng có thể lý giải vì sao Tử Ngư thủy tinh tự động thu hồi, bởi vì ngọc đài này và Tử Ngư thủy tinh luôn luôn ở bên nhau, không thể tách rời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.