Trong lúc nhất thời, rất nhiều người đều bị lửa bén cháy cả người, chật vật vô cùng.
Hơn nữa ngọn lửa này còn ẩn chứa linh lực của Thái Tử điện hạ và Lý Ngạo Thiên, sao lại có thể dễ dập tắt như vậy?
Trong lúc nhất thời, chung quanh loạn thành một đoàn, nơi nơi có thể nghe được tiếng chửi bậy, tiếng kêu thảm thiết.
Những người duy nhất còn sạch sẽ dù bận vẫn ung dung vẫn đứng xem diễn chính là đám người Nam Cung Lưu Vân.
Lúc này, biểu tình trên mặt Bắc Thần Ảnh phải nói là vô cùng xuất sắc.
Hắn chỉ vào bộ dáng chật vật kia của Thái Tử, chống nạnh cười ha ha, cười đến nước mắt đều chảy ra: “Các ngươi mau xem, Nam Cung Lưu Tuyệt kia, ha ha ha, quả thực giống như mới tắm than xong, quả thực quá buồn cười.”
Hắn ôm bụng kêu ai da ai da, vui vẻ đến mức không đứng thẳng nổi.
Lam Tuyển chống nạnh cười to: “Ai da, buồn cười nhất chính là, lúc trước Nam Cung Lưu Tuyệt còn dàm khoe khoang trước mặt chúng ta cái thứ giả mạo đó là thật, ha ha ha, hàng giả thì thôi đi, thế nhưng còn dám nói hàng giả là hàng thật, các ngươi nói, đây là không phải báo ứng sao?”
Ám Dạ Minh không bừa bãi khoa trương như hai người bọn họ, nhưng mà tâm tình của hắn hiển nhiên cũng thực không tồi, mắt đẹp hiện lên thần thái, cười lắc đầu: “Đáng thương Thái tử, đấu với ai không đấu, cố tình muốn đấu với Nam Cung?”
Tô Lạc cũng cảm thấy màn hài kịch này chơi thật vui, nàng cười nhìn Nam Cung Lưu Vân: “Ngươi cũng quá phúc hắc. Ngươi chắc chắn đã sớm biết khối Tử Ngư Thủy Tinh kia sẽ nổ mạnh, có phải hay không? Hơn nữa đưa vào linh lực càng nhiều, vụ nổ sẽ càng kịch liệt, có phải hay không?”
Nam Cung Lưu Vân khoan thai bình tĩnh chắp tay ở phía sau, nhướng mày nói: “Nói cái gì kì vậy? Bổn vương là loại người không màng tới người khác sao?”
Tô Lạc hừ nhẹ một tiếng.
Thằng nhãi này rõ ràng chính là như vậy, lại còn dám nói ngang nhiên như thế, quả thực dối trá vô cùng.
Nhưng mà nàng lại thích bộ dáng dối trá làm bộ làm tịch này của hắn, làm sao bây giờ?
Tựa như một nhóc shota vậy, làm chuyện tốt muốn tranh công với người lớn lại còn tỏ vẻ ngạo kiều, quả thực đáng yêu vô cùng.
Tô Lạc nghĩ đến đây, theo bản năng mỉm cười, vhéo gò má của Nam Cung Lưu Vân.
Nhưng mà, khi tay nàng véo hai cái gò má hồng hào đầy thịt của Nam Cung Lưu Vân thì nàng bỗng nhiên cảm giác được chung quanh có chút yên tĩnh.
Vừa quay đầu lại, ba người bọn Bắc Thần Ảnh giống như tượng điêu khắc, ánh mắt si ngốc ngơ ngác nhìn chằm chằm tay nàng, đáy mắt toàn là khiếp sợ và chấn động.
Chẳng lẽ nàng làm sai cái gì hả?
Tô Lạc khụ một tiếng, thực tự nhiên lấy tay về, nhàn nhạt ngó Bắc Thần Ảnh một cái, “Nhìn cái gì mà nhìn? Không xem kịch nữa hả?”
Cặp mắt to kia của Bắc Thần Ảnh hàm chứa nước mắt kích động, muốn quỳ bái Tô Lạc luôn.
Cô nương này có biết mình đang làm cái gì hay không? Cậy sủng mà kiêu cũng không dám làm như thế, chẳng lẽ nàng không biết, Nam Cung ghét nhất chính là có người chạm vào hắn, hận nhất chính là có người nựng mặt hắn, chán ghét nhất chính là có người véo gò má hắn sao?
Hãy còn nhớ rõ năm đó, Lý quý phi được yêu thương nhất trong cung vì tỏ vẻ nàng hiền lành, giả bộ nhéo mặt tiểu Nam Cung, đang muốn trêu đùa thì…
Bắc Thần Ảnh không muốn nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó.
Vị Tô cô nương này không chỉ có làm, nàng còn làm nguyên bộ luôn.
Nàng lại dám... lại dám véo gò má Nam Cung … Đây không phải tìm chết thì là cái gì?
Tuy rằng Nam Cung rất thích nàng, nhưng những nguyên tắc như thế này, hắn chắc chắn sẽ không cho phép ai phá hoại nó đúng không?