Nam Cung Lưu Vân hiển nhiên tâm tình rất tốt, tươi cười thoạt nhìn có chút ngốc.
Hắn gắt gao ôm Tô Lạc, một hồi lâu mới buông ra, sau đó đặt hộp gỗ tử đàn kia vào trong tay Tô Lạc, chạm vào chóp mũi của nàng, mặt mày hớn hở: “Có thể được ngươi quan tâm để ý thì một chút nguy hiểm này cũng đâu tính là gì?”
Nói xong, hắn buông Tô Lạc ra xoay người rời đi.
“Nam Cung!” Tô Lạc gọi lại hắn, Nam Cung Lưu Vân dừng lại bước chân.
Tô Lạc nhìn bóng dáng của hắn nghiêm túc hô: “Nhất định phải cẩn thận! Không được bị thương!”
“Được.” Nam Cung Lưu Vân đưa lưng về phía nàng, khóe miệng mở ra tạo thành một nụ cười cưng chiều đến vô tận, đôi mắt tà mị quyến rũ, quả thực mị hoặc chúng sinh.
Vừa dứt lời, hắn đã mang theo ba người Bắc Thần Ảnh nhanh chóng tiến lên.
Rất nhanh phía trước truyền đến tiếng gầm gừ tức giận của ma thú cùng tiếng đánh nhau.
Tô Lạc nghĩ nghĩ liền theo sau.
Tô Lạc sao lại thật sự chờ ở nơi này chứ?
Nếu nàng thật sự không có năng lực tự bảo vệ mình, đi theo sẽ gây thêm phiền toái, vậy nàng sẽ vô cùng ngoan ngoãn mà ngồi chờ ở chỗ này, tránh gây thêm phiền phức không đáng có cho đội ngũ.
Nhưng hiện tại trong tay nàng có một viên Linh Đạn Cầu, một viên Linh Đạn Cầu chứa đựng toàn bộ sức mạnh trước khi chết của cường giả cấp bảy, uy lực kinh người, chỉ sợ so với thực lực của Nam Cung còn mạnh hơn rất nhiều.
Vậy thì sao nàng có thể ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này nhìn đồng đội của mình vào sinh ra tử chứ?
Tô Lạc cầm chặt Linh Đạn Cầu trong tay, thi triển Linh Vũ Bộ, lặng yên không một tiếng động mà lao về phía trước.
Linh Vũ Bộ đến từ Liễu gia, nhưng người của Liễu gia lại không ai luyện thành, ngược lại cho Tô Lạc chiếm lời. Nếu lão gia tử Liễu gia biết, chỉ sợ lại muốn giận đến hộc máu.
Không bao lâu, Tô Lạc đã tới nơi diễn ra chiến đấu.
Nơi này không giống với con đường hẹp mà bọn họ vừa đi qua mà là một mảnh đất trống khoảng trăm mét vuông, bốn phía rất sáng sủa.
Một con mãnh hổ màu đen đang chiến đấu với đám người Nam Cung.
Mãnh hổ màu đen nhìn qua cực kì hung mãnh, lông tóc ẩn hiện ánh sáng nhàn nhạt, bộ mặt dữ tợn, răng nanh sắc bén, thân hình cường tráng hữu lực kia vừa thấy là đã thấy rõ lực công kích cực mạnh.
Bốn người Nam Cung phân biệt đứng ở bốn phương hướng khác nhau, hình thành một hinh vuông khép kín, vây con hổ vào bên trong.
Nam Cung Lưu Vân là chủ lực chiến đấu, cố hết sức mà hấp dẫn cừu hận của con hổ màu đen, tiếp được toàn bộ công kích của nó.
Đối tượng là ma thú cấp tám hắn chỉ có cấp bảy vậy mà lại không hoảng loạn chút nào, chiêu thức vững vàng, ra chiêu liên miên không dứt.
Bắc Thần Ảnh không ngừng đánh lén, ám sát con mãnh hổ kia, ý đồ tạo thành tổn thương trí mạng cho nó.
Hai bên chiến đấu vô cùng kịch liệt, thảm thiết tới mức ai cũng đổ máu trừ bỏ Nam Cung Lưu Vân.
Bắc Thần Ảnh thảm hại hơn, hắn dường như bị mãnh hổ màu đen theo dõi, tuy rằng chạy trốn nhanh, nhưng quần áo trên người hầu như bị mãnh hổ xé nát, vải bị cắt đứt treo trên người, trông chẳng khác gì thằng ăn mày.
Gương mặt hoàn mỹ không tì vết kia của hắn cũng bị lợi trảo cào mấy đường máu, thoạt nhìn có chút dữ tợn khủng bố.
Mãnh hổ cũng không phải ngốc, rất nhanh liền nhìn ra mưu kế của Nam Cung Lưu Vân. Nó liều mạng dùng một chân đá tới Lam Tuyển đang đứng bên trái, đá hắn hung hăng đập lên tường, sau đó bật ra lăn xuống mặt đất.
Lam Tuyển che lại ngực, không nhịn được mà ho khan, không kiềm được phun ra mấy ngụm máu tươi thì tinh thần mới tỉnh táo lại được một chút.
Mãnh hổ màu đen sau khi đá văng Lam Tuyển lại chụp một móng vuốt về phía Bắc Thần Ảnh.
Đối với mấy con bọ chó không ngừng nhảy nhót linh tinh này, mãnh hổ màu đen cảm thấy thật phiền, vẫn là trước xử lý đám bọ chó này, sau lại tập trung tinh thần đánh nhau với con bọ lợi hại nhất kia,
Cự trảo kia của nó vô cùng mạnh mẽ oai phong, mang theo lực lượng vô tận.