Tô Lạc ngây người.
Nam Cung Lưu Vân sửng sốt.
Bắc Thần Ảnh, Lam Tuyển, Ám Dạ Minh chạy như bay đến cứu người cũng ngốc luôn.
Con hổ ngốc kia thấy Tô Lạc không đáp lại nó, dường như có chút không vui, hướng về phía Tô Lạc thấp giọng rít gào, rống rống mà gọi bậy, dường như là đang hấp dẫn sự chú ý của nàng.
Tô Lạc lau nước dãi dính trên mặt, tức khắc có loại xúc động muốn ngửa mặt lên trời thét dài… Nàng đây là trêu ai chọc ai chứ!
Con hổ ngốc còn tưởng rằng Tô Lạc thực thích nó thân cận, vui mừng gào một tiếng, lại xông lên liếm Tô Lạc đầy đầu nước miếng.
Thân hình của con hổ ngốc vô cùng to lớn, đầu lưỡi so ra còn to hơn cả quạt sắt. Mỗi lần nó liếm một cái, Tô Lạc liền có cảm giác một trận cuồng phong vừa thổi qua, thân mình cũng có chút lung lay, hương vị tanh hôi kia làm nàng quả thực mau khóc…
Bắc Thần Ảnh ngay từ đầu còn thực hâm mộ, có thể bị con hổ ngốcnày thích thì thật là đáng tự hào nha.
Nhưng nhìn đến bộ dáng thê thảm kia của Tô Lạc, tức khắc hắn liền vạn phần đồng tình với nàng.
Bắc Thần Ảnh bi tráng mà nhìn Tô Lạc, tự nhủ: "Vì giữ gìn hoà bình ngắn ngủi, tẩu tử thật sự là không dễ dàng."
Nam Cung Lưu Vân thấy Tô Lạc nhắm mắt nhíu mày ngốc lăng lăng đứng đó, tức khắc có chút dở khóc dở cười. Hắn một phen xách Tô Lạc ra, dùng ống tay áo lau mặt cho nàng, vừa lau vừa cười: “Thế nào? Còn sống không?”
Thật vất vả lau khô xong, Tô Lạc lúc này mới hút một hơi thật sâu, hơn nửa ngày mới nói: “Cuối cùng cũng có thể hô hấp! Quá không dễ dàng!”
Chất lỏng dính dính vừa rồi che hết toàn bộ khuôn mặt của nàng, làm nàng có cảm giác như đang đeo một cái mặt nạ thật dày.
Thân thể cao lớn kia của con hổ ngốc ngồi xổm ngồi ở trước mặt Tô Lạc, cặp mắt to yên lặng ủy khuất mà nhìn nàng, trong mắt tựa hồ có bi thương vì bị ghét bỏ.
Tô Lạc tức khắc liền hết chỗ nói rồi.
Đây là mãnh hổ uy vũ hùng tráng, đây là ma thú cấp tám có thể đánh đến mức bốn người bọn Nam Cung liên thủ cũng phải chịu thua có được không?
Chẳng lẽ nó không phải nên vênh váo tự đắc ngạo kiều hả? Sao lại lộ ra vẻ mặt như đang cầu vuốt ve cầu an ủi bán manh này đối với nàng? Nàng mới là người nên ủy khuất nhất có được không?
con hổ ngốc nhìn Tô Lạc kêu vài tiếng, lại đáng thương hề hề mà rũ đôi mắt xuống, dường như rất thương tâm, cảm xúc ủ dột.
Tô Lạc khó hiểu mà gãi đầu, này rốt cuộc là làm sao vậy?
Nam Cung Lưu Vân quan sát tỉ mỉ, trước hết nhìn ra tới, chỉ thấy hắn hơi hơi nhíu mày: “Nó dường như là thèm nhỏ dãi bảo bối nào đó trên người ngươi.”
Bảo bối nào đó trên người nàng? Tô Lạc lâm vào ghi hoặc thật sâu.
Bảo vật trên người nàng nói nhiều cũng không nhiều, nói thiếu cũng không thiếu, chẳng lẽ còn muốn lấy hết ra cho nó lựa? Ai, nếu Tiểu Thần Long có mặt thì tốt rồi, nó hẳn là có thể nói chuyện với con hổ ngốc.
Đáng tiếc là thằng nhóc tham ăn kia hiện tại đang nằm thành hình chữ X mà ngủ chảy nước miếng, cái bụng tròn vo phình lên hạ xuống theo hô hấp, thoạt nhìn đáng yêu vô cùng.
Tầm mắt Tô Lạc nhìn qua không gian, bỗng nhiên, nàng tập trung vào một chỗ trước mặt.
Đúng rồi!
Nàng sao lại quên mất bảo bối này?
Lúc trước nàng có thể câu Tiểu Thần Long lại đây cũng là nhờ vào khẩu linh tuyền này, sau lại ở trên người Long Lân Mã thí nghiệm qua một lần, thực hiển nhiên Long Lân Mã vô cùng thích thiên linh thủy, sau lại, nàng dùng mồi câu cá trộn với thiên linh thủy mà đại sát tứ phương, ước chừng câu được 1500 con Tử Kinh Ngư.
Đủ loại dấu hiệu đều cho thấy, ma thú vô cùng thích thiên linh thủy.
Chẳng lẽ, con hổ ngốc này đang tìm thiên linh thủy?
Nhưng, con hổ ngốc như thế nào biết được trong không gian của mình có thiên linh thủy… Tô Lạc nhìn con Tử Ngư Thủy Tinh đang bị đại bổn hổ cầm trong tay thật chặt…