Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 414: Bí kíp thất (10)




Người tới không phải ai khác, đúng là đám người của Thái Tử điện hạ.
Đám người của Thái Tử điện hạ cơ bản là vô cùng đông, nhân số nhiều, nhưng hiện tại Tô Lạc lướt mắt qua chỉ thấy có vài người ít ỏi, còn lại tất cả đều không thấy tới.
Mà lúc này đám người Thái tử cũng cực kỳ chật vật. 
Lúc trước Thái tử bị Tử Ngư Thủy Tinh giả nổ văng trúng người đã rất chật vật, nhưng nếu đem so với hiện tại thì chuyện đó chẳng tính là gì.
Chỉ thấy trên đầu trên mặt trên người Thái Tử điện hạ tất cả đều là máu, vết máu loang lổ, trừ đôi mắt ra dường như nhận không ra tướng mạo vốn có.
Theo sát sau đó là Lý Ngạo Thiên cũng không đỡ hơn. 
Chỉ thấy máu trên tóc hắn làm cho tóc bết lại thành từng mảng, trên mặt thì máu pha lẫn với mồ hôi, một mùi tanh nhàn nhạt luôn đeo bám trên cơ thể hắn. Tay phải hắn cũng băng bó đủ chỗ, quần áo thì cũng loang lổ vết máu, thoát nhìn cực kỳ chật vật.
Dao Trì tiên tử cũng chẳng tốt hơn.
Nàng thường ngày vẫn là một thân trang phục trắng, giống như tiên tử siêu phàm thoát tục không dính khói lửa phàm tục, đến một hạt bụi còn không chạm vào nàng được. Nhưng hiện tại… Váy lụa trắng trẻo nay đã nhuộm đầy vết máu, gương mặt tuyệt mỹ vô song nay bị không ít vết cào của ma thú hằn lên. 
Tô Lạc đánh giá bọn họ, bọn họ cũng đánh giá Tô Lạc.
Vừa so sánh đã thấy, Bắc Thần Ảnh bọn họ quả thực quá sạch sẽ, quá sạch sẽ mà.
“Các ngươi…” Thái tử có chút khiếp sợ mà trừng Bắc Thần Ảnh: “Ngươi sao có thể còn tồn tại ở đây?” 
Bắc Thần Ảnh có ý định chọc ghẹo Thái tử, trưng ra một bộ dáng cợt nhả, đắc ý vô cùng: “Ài, Thái tử trông chật vật thế, ắt hẳn là đã phải trải qua ác đấu rồi phải không? Thế nào? Ma thú rất lợi hại phải không?”
Thái tử tức giận trừng hắn: “Cũng thế cũng thế, như nhau cả thôi.”
Bắc Thần Ảnh tức giận mà hừ hừ: “Ai cùng ngươi cũng thế cũng thế? Chúng ta căn bản không gặp chút nguy hiểm nào, ngược lại là các ngươi, ha hả, đủ chật vật.” 
“Khoác lác!” Thái tử bước vài bước tới gần cửa đá, trong miệng hừ lạnh.
Bắc Thần Ảnh đắc ý mà nhướng mày: “Nhìn chúng ta giống gặp được ma thú sao? Cũng không nhìn xem thử bọn này trong đội ngũ có ai!”
Có Tô Lạc, đó là vạn sự đại cát, chuyện nguy hiểm đều có thể vượt qua được, thật giống như nàng có vòng hào quang ở trên đỉnh đầu vậy. 
Mới đầu bọn họ cũng không tin, nhưng là sau đó sự thật lại lần nữa chứng minh: Tin Tô Lạc, Sống Bất Tử.
Dao Trì tiên tử lạnh giọng chen vào nói: “Có Tam sư huynh ở đó, các ngươi đương nhiên có thể hóa hiểm thành lành, nếu Tam sư huynh ở trong đội ngũ chúng ta thì…”
Bắc Thần Ảnh cười như không cười mà nhướng mày, liếc mắt quét qua nàng một cái, hừ nói: “Dao Dao muội muội, lần này ngươi đã đoán sai.” 
Dao Trì tiên tử cười lạnh nói: “Ta đã đoán sai? Không phải Tam sư huynh, chẳng lẽ các người còn có thể ở đây tân bốc Tô cô nương kia? Đừng nói đùa, một chút cũng không buồn cười.”
Bắc Thần Ảnh thầm nghĩ trong lòng, Dao Dao muội muội, ngươi nói đúng chân tướng rồi đấy.
Tuy nhiên Nam Cung Lưu Vân liếc hắn một cái, Bắc Thần Ảnh liền bỏ dự định nói cho nàng chân tướng, chỉ cùng Lam Tuyển cười mấy cái hắc hắc hắc, cười đến người ta thấy nhộn nhạo trong lòng. 
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên, một cái bóng nhanh chóng hướng thẳng vào phía cổng lớn…
Ngay sau đó lại là cái bóng thứ hai, cái bóng thứ ba.
“Trời! Nam Cung Lưu Tuyệt thật đúng là biết tận dụng cơ hội, lão Nhị vất vả mở phong ấn lại để cho bọn họ tận dụng!” Lam Tuyển tức giận đến lớn tiếng kêu la lên. 
“Còn chờ cái gì? Chúng ta cũng chạy nhanh vào đi!” Bắc Thần Ảnh không nói hai lời, liền sải chân hướng vào bên trong.
Đi theo phía sau, Ám Dạ Minh cũng theo sát Bắc Thần Ảnh vọt vào.
Chỉ có Tô Lạc cùng Nam Cung Lưu Vân không nhúc nhích. 
Tô Lạc ngước mắt nhìn lại, rõ ràng thấy khóe miệng của Nam Cung Lưu Vân hơi cong lên, cao thâm khó đoán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.