Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 424: Cửu tử nhất sinh (6)




“Bắc Thần Ảnh, ngươi dám!” Thái tử điện hạ hung ác nham hiểm nhìn Bắc Thần Ảnh, cuồng bạo gầm lên.
“Chỉ cần diệt sạch đám người các ngươi, ai biết được là do chúng ta ra tay chứ?” Bắc Thần Ảnh dường như đã hạ quyết tâm, hắn trao đổi ánh mắt với bọn người Lam Tuyển, ba người tiến lên vây Thái tử lại.
Thái tử điện hạ có chút hoảng loạn, tức giận chỉ tay mắng: “Bắc Thần Ảnh! Nam Cung Lưu Vân đã lập lời thề! Các ngươi đừng qua đây! Các ngươi dừng lại cho bổn cung!” 
Thật đúng như Bắc Thần Ảnh dự đoán, giết người diệt khẩu ở nơi này quả thực là vô cùng thích hợp.
“Lão Nhị là lão Nhị, chúng ta là chúng ta. Chúng ta chưa từng thề với trời là sẽ không giết ngươi nha, Thái tử điện hạ ngốc nghếch.” Bắc Thần Ảnh cười hì hì tiến lại gần Thái tử điện  hạ, hai người còn lại cũng bước tới gần.
Đáy mắt Thái tử điện hạ toát lên một tia sợ hãi. 
Nam Cung Lưu Vân quả thật đã lập lời thề, nhưng hắn không có thay mặt đám người Bắc Thần Ảnh thề, mà quả thực đám người Bắc Thần Ảnh cũng chưa từng thề sẽ không giết hắn.
Hắn biết mấy người Bắc Thần Ảnh thực sự chán ghét hắn, nói không chừng thật sự sẽ...
Ba người Bắc Thần Ảnh lập thành hình tam giác, vây kín Thái tử điện hạ, Thái tử lúc này giống như một con thú nhỏ bị vây khốn. 
Chính tại thời điểm mấu chốt cuối cùng.
Bỗng nhiên, mặt đất lại phát ra một tiếng vang rất nhỏ.
“Không tốt!” Bắc Thần Ảnh trong lòng có một tia dự cảm chẳng lành, hắn vội lui về phía sau. 
Nhưng mà thạch thất này quả thực cổ quái, tại sao chỗ nào cũng có cơ quan bẫy rập?
Lúc này, trên mặt đất bỗng nhiên xuất hiện một cái động, đám người Bắc Thần Ảnh đang vây quanh Thái Tử không kịp phản ứng, bốn người đồng thời rơi xuống động tối.
Trong nháy mắt, thân ảnh bốn người biến mất không thấy tung tích. 
Chớp mắt, mặt đất lại khôi phục nguyên dạng, tựa như chưa từng xuất hiện hắc động.
Tô Lạc cắn môi dưới, dựa sát người vào vách tường, giữa chân mày hiện lên một tia nôn nóng.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Tại sao liên tục có người biến mất như vậy? 
Giống như có một bàn tay vô hình đang thao túng tất thảy, mà bọn họ tựa như quân cờ trong tay cho hắn tuỳ ý đùa giỡn.
Thấy không còn nhiều thời gian nữa, cũng không biết Bắc Thần Ảnh bọn họ có thể xảy ra chuyện gì hay không... Còn có Nam Cung Lưu Vân... Đáy mắt hiện lên một tia lo lắng.
Bỗng nhiên. 
Tô Lạc cảm thấy trước mắt tối sầm. Một bóng người cao lớn xuất hiện trước mặt nàng.
Nàng ngước mắt lên liền nhìn thấy một đôi mắt oán độc mà hung ác nham hiểm đang nhìn nàng.
“Lý Ngạo Thiên!” Tô Lạc cắn răng hô nhỏ. 
Khoé miệng Lý Ngạo Thiên khẽ nhếch lên một ý cười lạnh nhạt mà trào phúng. Ánh mắt hắn âm trầm gắt gao nhìn chằm chằm Tô Lạc, không hề chớp mắt, tạo cho người ta một loại cảm giác âm trầm quỷ dị.
Tô Lạc cảm thấy sống lưng có chút lạnh.
Lý Ngạo Thiên rốt cuộc cũng mở miệng, thanh âm dịu dàng như đang nói chuyện với tình nhân: “Thế nào, sợ hãi?” 
Bộ dáng này của Lý Ngạo Thiên còn đáng sợ gấp mười lần so với lúc hắn lạnh nhạt.
Hắn từng bước từng bước tới gần, Tô Lạc chỉ có thể không ngừng lui về phía sau.
Làm sao bây giờ? Lý Ngạo Thiên toả ra sát ý rõ ràng như vậy, Tô Lạc chỉ liếc qua đã biết. 
Hắn muốn giết mình.
Hơn nữa không phải là một đao kết thúc sinh mạng, mà là sẽ không ngừng tra tấn mình... cho đến chết.
Tô Lạc chưa bao giờ hy vọng bản thân có thực lực cường đại như bây giờ. 
Thực lực của nàng bây giờ chỉ mới đạt đến cấp ba, mà Lý Ngạo Thiên là cấp sáu. Trong mắt hắn, mình chính là con cá nằm trên thớt, không có sức phản kháng, mặc cho hắn tuỳ ý chém giết.
Trong ánh mắt của hắn, rõ ràng đã xem mình như người chết, xem mình như một người chết...
Tô Lạc hít sâu một hơi, sắc mặt trấn định mà thong dong, nhàn nhạt cười nói: “Lý Ngạo Thiên, tại sao chỉ có một mình ngươi bình an vô sự?” 
“Chẳng phải ngươi cũng vậy sao?” Lý Ngạo Thiên từng bước từng bước tới gần, cười như không cười ghé sát vào Tô Lạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.